“Cô! Cô đừng hòng! Tôi sẽ không bao giờ phản bội đội trưởng của chúng tôi!”
Rồi anh ta cũng hậm hực bỏ đi.
Tôi thừa nhận mình hơi lỗ mãng, nhưng không đến nỗi bị gh/ét bỏ thế này chứ?
Đúng lúc tôi định bỏ cuộc, một đồng nghiệp lớn tuổi hơn bước lại gần, đưa cho tôi mẩu giấy:
“Cô em, anh ủng hộ cô!”
“Người dám nghĩ dám làm, đất sinh lợi nhiều.”
“Đội trưởng chúng tôi tên Thẩm Dật Quân, 27 tuổi, cao 1m86, hộ khẩu thành phố, con một, nhà lầu xe hơi đầy đủ, không rư/ợu chè th/uốc lá.”
“Cô thực sự muốn theo đuổi thì phải nhanh chân lên.”
“Trong đơn vị có cả đám cô gái thích anh ấy đấy!”
“Mấy vị lãnh đạo cũng muốn nhận anh làm con rể nữa!”
Tôi vô cùng cảm kích, siết ch/ặt tay anh ta:
“Anh đúng là anh ruột của em, nếu thành công thì tiệc cưới anh ngồi bàn chính nhé!”
“Nhưng em muốn hỏi, sao anh lại giúp em thế?”
Anh ta hít sâu: “Tôi thấy cô gái đuổi lợn 2 tiếng không thở dốc chắc chắn có tố chất.”
“Và… tôi thấy cô giống người trong ảnh đội trưởng giấu trong ví.”
Tôi: “?”
03
Đội trưởng giấu ảnh con gái trong ví, mà người đó lại giống tôi?
Tôi chộp lấy manh mối:
“Hóa ra lúc nãy anh ta nói chuyện kỳ quặc, chẳng lẽ quen biết tôi?”
Tôi lẩm bẩm khiến anh đồng nghiệp nghe được:
“Cô em nói gì cơ?”
Tôi vội che giấu: “À, không có gì.”
“Lần này làm phiền mọi người rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Rồi dùng đèn pin tiễn ba người ra đầu làng, nhìn xe họ qua cầu mới quay về.
Trên đường về, đi ngang rừng cây, tôi nghe tiếng động lạo xạo.
Mờ ảo trong bóng tối, dường như có bóng người lấp ló.
Nghĩ đến bọn tr/ộm chó hoành hành, tôi quát lớn: “Ai đó? Ra đây!”
Một lúc sau, người đàn ông bước ra: “Diệu Diệu, đừng hét, là chú Quý đây!”
Lý Quý – đồng niên với bố tôi, tôi gọi bằng chú.
Chú Quý ngoài 50, dáng người đậm, hói đầu, mặc tạp dề xanh đen, đi ủng nhựa, đeo bao tay trắng, tay cầm d/ao phay dính m/áu, y hệt tôi lúc chiều.
Tôi ngạc nhiên: “Chú cũng tự mổ lợn à?”
Chú Quý cười gượng: “Bác thợ mổ Vương năm nay bận việc nhà nên chú phải tự làm.”
Tôi gật đầu: “Nhà cháu cũng vậy, may nhờ cảnh sát nói giúp mới mời được bác Vương.”
Rồi hỏi: “Sao cháu không nghe tiếng lợn kêu thế ạ?”
Chú Quý chậm rãi: “Hồi trẻ chú học nghề mổ lợn của ông nội.”
“Trói bốn chân, dùng d/ao nhọn đ/âm thẳng cổ họng.”
“D/ao trắng đ/âm vào, d/ao đỏ rút ra, con lợn tắt thở ngay!”
“Rồi dùng d/ao ch/ặt, nhát… nhát… nhát…”
Vừa nói, chú vừa múa d/ao lóng lánh dưới ánh trăng. Mùi m/áu tanh nồng hòa với hơi ẩm mốc khiến tôi rùng mình.
Tôi gượng cười: “Chú đừng kể nữa, cháu sợ lắm rồi.”
Rồi hỏi sang chuyện khác: “Thế thím Quế Phân đâu ạ? Có về phụ chú không?”
04
Vừa nghe câu đó, nét mặt chú Quý đột nhiên biến sắc:
“Ai biết con đàn bà ấy ch*t nơi nào? Tốt nhất đừng có quay về!”
Thím Quế Phân là vợ chú Quý, hai người có con gái đang học đại học xa nhà. Tôi chợt nhớ mẹ từng nhắc thím ngoại tình nhiều năm nhưng vì con mà chưa ly hôn.
Hối h/ận vì lỡ miệng, tôi vội cáo lui: “Cháu xin lỗi, bố mẹ đang đợi, cháu về trước ạ.”
Quay lưng bước nhanh, cảm giác ánh mắt chú Quý như d/ao găm sau lưng khiến tôi lạnh gáy.
Về nhà kể lại cho bố nghe, ông bảo tôi đừng đa nghi:
“Chú Quý khổ lắm, thím nhà suốt ngày đ/á/nh mạt chược, con gái lại đi xa, có mỗi mình trong nhà.”
“Sao lại tự mổ lợn? Ăn sao hết? Muốn thịt sang nhà ta xin ít là được.”
“Không biết chú ấy có biết muối thịt không, ngày mai bố sang giúp một tay.”
Tôi lắc đầu: “Bố đi một mình nhé, con mệt lử rồi.”
Hôm sau ngủ tới trưa, mẹ và bà đã làm xong món lợn gi*t mổ, nồi canh tiết hầm đậu phụ bốc khói nghi ngút.
Bình luận
Bình luận Facebook