Chu mắc chứng ám ảnh xúc thể nghiêm ba yêu nhau, ngay cả nắm tay chúng cũng phải găng. Chưa từng mơ tới nụ đó điều xa xỉ. nghĩ nguyên nhân do thói cuồ/ng sạch sẽ thái quá một nhà nghiên c/ứu khoa học.
Cho khi tận mắt thấy ấy thoải chuyện với khác.
Tôi gi/ận dữ đòi chia tay.
Chu bỗng phản kháng.
Cậu ấy dứt khoát kéo trang, đ/è góc sofa cuồ/ng nhiệt hôn.
Ngay giây theo...
Vội với lấy bình oxy bàn hít thở hồi...
1
Tôi và quen nhau qua mai mối.
Lẽ như ấy thể lọt thị trường hẹn hò.
Khi thân quen rồi, vì sao.
Chu - được.
Không phải 'chuyện ấy' được.
Cậu ấy thể xúc thân mật với ai.
Chỉ nhẹ sẽ nổi nặng thì phải nhập viện.
Thế chúng trở thành đôi kỳ lạ.
Mỗi hẹn hò, phải trang bị kín mít: trang, găng dày.
Như chuẩn bị cho thí nghiệm hiểm.
Đôi lúc cũng nổi cơn d/ục v/ọng.
Chống tay Dương, nghiêm túc hỏi:
'Được chứ?'
Sau cái gật miễn cưỡng.
Cậu ấy nhắm mắt trong tủi hổ, lông mi run nhẹ.
Tôi nhanh tay cởi khăn quàng cắn phập quai xanh.
Chu gi/ật b/ắn người.
Tôi thỏa thở dài.
Mọi đâu hiểu, được lại thèm muốn.
Những phá lệ hiếm hoi ấy chẳng chùn bước, ngược lại kí/ch th/ích.
Đóa hoa núi cao hiếm khi rơi trần gian.
Quả quý.
2
Đêm khuya.
Chu về từ phòng thí nghiệm, đóng cửa phòng.
Bỗng thấy lạ.
'Ai đó?'
Tôi dùng khăn mặt, thêm găng cao su đề phòng ấy phản thái quá.
Nhưng chất liệu này cho cảm nhận hơi ấm da thịt.
Đặt tay lên bụng cậu, khúc khích:
'Cư/ớp đây, có chịu hàng?'
Chu buông lỏng phòng bị. Đêm lạnh, tay chui hắt xì.
'Hắt xì!'
Cậu nhăn mũi:
'Niệm Niệm, tay lạnh quá.'
Dù vậy, đẩy tay ra.
Tôi giả vờ rút tay:
'Vậy sờ nữa.'
Chu tay len ráp.
Trong bóng tối, nhìn mặt cậu, nhưng nghe tiếng khẽ.
Giọng nhẹ nhàng như tính cách: mềm yếu vô lực.
Chắc giờ nhăn trông thật ngốc.
'Đừng, anh làm ấm cho.'
Nói rồi, với tay bật đèn hành lang.
Tôi ngăn lại:
'Khoan đã.'
Bắt đầu, chiếc bịt mắt đen lên mắt yêu.
Dắt tay từ từ phòng.
Khi ánh đèn bật sáng.
Chu thấy chiếc bánh kem với nến số 27.
Trong ánh nến dịu, tươi như hình nộm bánh:
'Sinh nhật nhé bạn trai.'
'Năm mới, vẫn có cạnh anh.'
3
Sau sinh nhật, biến mất tăm.
Ban nghĩ ấy ngại vì những đụng trước.
Đàn ông khối A vốn chậm chuyện cảm.
Là bạn gái chu đáo, sẵn thông cảm.
Nhưng thời trôi qua, vẫn tránh mặt.
Chán rồi sao?
Mang theo mắc, mang cơm hộp tự nấu phòng thí nghiệm.
'Cảm ơn nhiều.'
Chưa kịp vào, giọng quen thuộc vang lên.
Tôi nép góc tường, tr/ộm nhìn cảnh tượng.
Chu bước ra cùng phụ nữ hồng váy bó.
Hai nói vẻ.
Chuyện bình thường.
Nhưng trang hay găng tay.
Khuôn mặt lộ rõ, da trắng tôn tú.
Trước giờ xa, ngắm với tóc rối m/ù, dụi mắt ngái ngủ.
Khi ấy trang thầm nghĩ: giá mắc bệ/nh kia, hẳn sẽ hồ mê thiên hạ.
Nhưng giờ đột nhiên khỏi bệ/nh? cả lừa?
Trong lòng chua xót.
'Hẹn gặp lại.'
Cô gái đưa nắm lấy.
Một giây.
Hai giây.
Tôi chịu can nước bỏ chạy.
Canh hai tiếng đồng hồ lẽ dành cho kẻ vô tâm, giờ để tự uống cho hả.
Nhưng nay, món khoái chẳng còn ngon.
Tôi dọn dẹp lủi thủi, thừ sofa.
4
Thực thuở chúng sẻ thế.
Buổi mai mối, bọc kín mít như ninja.
Ai thấy cũng phật ý.
Cho tôn trọng.
Nhưng nghe phàn nàn với mai mối, bỏ cuộc, kiên trì hẹn hò.
Phòng hướng sân, lặng giữa khoảng sân trắng xóa.
Cậu biết có nhìn.
Cứ ngẩng bướng bỉnh hướng về phía tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook