「Ôi dâu ơi, xin xin ý đường đi.」
Chu miệng nói lời xin lỗi nhưng mắt vẫn động Lê Thấy bếp lao vội ra, cô ta đỡ dậy.
Nét mặt Lê tối sầm, chau đẩy cô ta ra, cẩn thận lên rồi lót đệm mềm lên ghế đặt ngồi xuống.
Chu trừng mắt tôi, ánh mắt phẫn nộ nhưng vẫn phải ăn năn: 「Em thật lòng xin lỗi ạ!」 Giọng thảm thiết vô cùng.
Lê chẳng thèm mắt cô ta. Định đưa xoa đầu chợt nhớ mùi dầu mỡ liền cúi xuống trán cái: 「Hôm nay cá ngọt rồi đấy.」
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Hiếm khi phản ứng, lại là vẻ ngoan ngoãn hoi, Lê bất ngờ nở nụ dịu dàng thấy. tròn mắt như tin nổi.
Bữa tối trôi khí kỳ lạ. vẻ chưa hết bàng hoàng trước nụ Lê Chi, ngồi ủ rũ nói. Giáo sư Diệp ăn được vài đã điện thoại rồi vội về bệ/nh viện.
Chỉ lại ba chúng khí ngột Lê gắp liên tục món cá ngọt bát tôi, ánh mắt dịu dàng như nước Bị bỏ góc bàn, như được thêm động lực, tìm đủ chủ đề nói chuyện với anh.
Từ chuyện hồi đại học tin ở viện, đủ thứ trời dưới đất. Lê chỉ ậm ừ cho qua, mắt rời bát tôi.
Sắc mặt đỏ bừng vì x/ấu cô ta chuyển ánh mắt c/ăm phẫn sang tôi. cúi đầu ăn từng hạt cơm, phớt lờ sự tại cô ta.
「Anh à, bao giờ đẻ bé thế?」
Tôi ngẩng đầu lòng h/oảng s/ợ. đắc ý nhe răng với tôi, quay sang Lê với vẻ mặt tò mò: 「Em vừa th/uốc tránh th/ai dưới gối dâu...」
Không khí đóng băng. Lê đang gắp thức ăn khựng lại. 「Ơ à? Chị dâu bảo mà! Hai người nên nói chuyện với nhau...」
「Ăn Lê ngắt cá bát tôi. thịt trắng, chợt nghĩ câu "Cá thớt".
Đúng rồi, thành con cá thớt đây.
Bữa tối kết thúc lặng. lủi thủi về. ngồi co ro ghế, đợi bản án Lê Chi.
Anh dậy, bước về phòng tôi. cúi gằm mặt, thành ghế. Cùng lắm thì thêm chân nữa bị què, lại được bình thường? tự bằng ý nghĩ ngớ ngẩn ấy.
Bỗng chớp mắt. Chiếc điện thoại! Nó đang nằm bàn, chỗ Lê ngồi nãy!
Tiếng lục lọi phòng ngừng bặt. với nhưng nạng đâu - lẽ đã đẩy nó khi đỡ tôi.
Không nghĩ nữa. chồm người lấy điện thoại, chống mép bàn dậy.
「Tống Nam Kiều.」
Giọng nói như hòn đ/á ném mặt hồ lặng. nín thở. Lê vẻ gi/ận nhưng cảm rõ ánh mắt u ám đang th/iêu đ/ốt sau lưng.
Bỏ cơn đ/au nhói ở chồm về phía trước. Đau! Đau méo mặt, người run lẩy bẩy. mắt tối sầm, ghế vật vệ vặn cửa liền.
Bóng người cao lớn in cửa kính mờ. 「A Kiều, đây!」
Tôi đáp. Tay run lập cập mở điện thoại. Nhập ngày - Ngày - cũng 「Anh làm gì đâu...」 Giọng dịu xuống.
Mồ hôi lạnh túa ra. Chỉ lần thử nữa. Ngày nào trọng nhất với anh? À rồi! Ngày chúng gặp - Giáng sinh!
Mở thành lật vội danh bạ tìm "Dì Thanh Kiều". xuống toàn những cái lạ. có! Chẳng dì đâu cả!
Bình luận
Bình luận Facebook