Chúng ta có thể học đại học ở đây, có thể kể ra những chuyện này một cách bình thản, nhưng biết bao cô gái khác vẫn mãi mang trong lòng cảm giác khó chịu ấy, đ/è nặng đến nghẹt thở? Trong bóng tối, nước mắt thấm ướt gối. Tôi biết, giọt nước mắt này không chỉ rơi vì bản thân mình.
19
Tôi bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về những điều này. Ở đại học, tôi học phụ ngành tâm lý, cố gắng chữa lành cho chính mình. Tôi nỗ lực làm một cô gái bình thường, đi m/ua sắm, ăn uống, cười đùa vui vẻ với các bạn gái cùng trang lứa. Đôi khi tôi nhớ đến Trần Nhiên. Nhớ câu anh nói 'phải cười lên, Tiếu Tiếu', nhớ lúc ngồi cạnh anh giả vờ nghiêm túc giảng bài cho tôi, nhớ những hoàng hôn chúng tôi ngắm khi leo lên sân thượng, nhớ buổi chiều tà anh bênh vực tôi, nhớ lúc chia tay cuối cùng anh xoa đầu tôi. Tôi rất hối h/ận vì ngày xưa có quá nhiều lời chưa kịp nói với anh, về ý nghĩa của anh với tôi trong những ngày tháng vật lộn ấy. Nhưng tôi không liên lạc với anh. Tôi không dám liên lạc. Khoảng cách giữa chúng tôi đâu chỉ là Thái Bình Dương? Dù có liên lạc, nói vài câu xúc động rồi thì sao? Cuối cùng cũng chỉ trở thành những người bạn cách nửa vòng trái đất, không còn gì để nói. Chi bằng cứ giữ kỷ niệm ấy mãi, tiếp tục làm ký ức quý giá nhất, lấp lánh rực rỡ.
Những năm này, chúng tôi chuyển nhà một lần. Tên họ Lý thăng chức, chuyển đến một thành phố nhỏ trong tỉnh. Mẹ tôi vẫn như cũ, theo tên họ Lý làm một bà nội trợ vui vẻ. Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Tôi đã vượt qua, không còn phải chịu đựng tên khốn ấy nữa. Và tôi luôn đề phòng, tên họ Lý đã không thực sự làm hại tôi. Nghe thì có vẻ như chỉ cần coi những chuyện đó chưa từng xảy ra, thì cuộc sống có thể tiếp tục bình thường. Nhưng tôi không làm được. Vết thương đã lành, nhưng vết s/ẹo thì mãi còn. Bất cứ lúc nào nhìn thấy tên họ Lý, cảm giác buồn nôn bao trùm suốt tuổi thanh xuân của tôi lại ùa về như lũ cuốn, từng tế bào đều muốn nôn mửa. Nó đã thay đổi tôi mãi mãi, khắc sự thận trọng, bất an, tự bảo vệ vào tận xươ/ng tủy, tôi không bao giờ có thể trở thành cô gái ngây thơ h/ồn nhiên, cũng không bao giờ có thể ngủ ngon giấc. Tôi không thể tha thứ, tha thứ là phản bội chính mình.
Có lẽ tôi sẽ tốt nghiệp, đi làm, c/ắt đ/ứt với gia đình, đợi đến khi tên họ Lý già nằm trên giường bệ/nh thì bảo bác sĩ rút ống.
Đúng lúc tôi nghĩ vậy, tên họ Lý lại một lần nữa vượt qua giới hạn của tôi.
20
Mùa xuân năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ tôi lại không định về nhà. Mẹ tôi hét lên the thé trong điện thoại, rằng nếu tôi không về là bất hiếu, bắt tôi phải về nhà ăn Tết. Tên họ Lý b/éo hơn trước, mẹ tôi cũng đã có nhiều tóc bạc trên đầu. Em gái tôi thì đã lớn, em ấy tám tuổi rồi. Lạ thay, dù là con gái của kẻ th/ù, nhưng em gái lại rất quấn tôi. Hồi nhỏ tôi không thân với em, nhưng từ khi bi bô tập nói, em luôn nhõng nhẽo đòi tôi bế. Tôi lạnh lùng từ chối, em vẫn loạng choạng đến bên tôi, mở to đôi mắt ngây thơ, vừa ấm ức vừa bướng bỉnh. Cuối cùng luôn là tôi mềm lòng. Mấy năm nay tôi ít về nhà, nhưng hễ về là em vẫn hớn hở chạy tới gọi 'chị', muốn cả ngày ở bên tôi. Trên bàn ăn, tên họ Lý và mẹ tôi đang nói chuyện, trông vui vẻ lắm. Tôi im lặng ăn cơm tất niên, cảm thấy vô cùng mỉa mai. H/ủy ho/ại hơn chục năm cuộc đời một người, để lại mãi một cái gai trong lòng họ, giờ vẫn có thể ngồi cùng mâm ăn cơm, như không có chuyện gì, cười nói vui vẻ? Cuối cùng tôi lạnh lùng về phòng, nhưng trong lòng hiểu rằng không thể c/ứu vãn được gì nữa. Những việc tên họ Lý làm trước đây không để lại bằng chứng, và hắn cũng không gây tổn hại thực sự, báo cảnh sát cũng chẳng ích gì. Em gái ngoan ngoãn bước vào, chớp mắt hỏi tôi có buồn không. Tôi xoa đầu em, nở nụ cười lạc quan: 'Không có đâu, được về nhà gặp em chị rất vui đó.' Em gái bất ngờ ôm tôi, cúi đầu vào bờ vai tôi, nói ngọt ngào mềm mại: 'Vậy tối nay em ngủ với chị nhé!'
Tôi bật cười: 'Thế thì em phải tắm rửa thơm tho đấy.' Em gái cãi lại: 'Em có hôi đâu!' Tôi cười véo má em, nhưng em trông không vui, đôi mắt to đượm buồn. Em ôm tôi, thì thầm bên tai tôi một cách bí mật. Ban đầu tôi ngăn em lại vì hơi thở làm ngứa ngáy. Nhưng càng nghe, cả người tôi như rơi xuống băng giá. Em nói không thích bố ôm, vì cô giáo dặn con gái phải biết bảo vệ bản thân, nhưng bố bảo mình không phải người ngoài, còn nói đó là bí mật giữa hai người...
Tôi trợn mắt, như bị ai đó đ/ập mạnh vào đầu, hai tay run không ngừng. Có thật không? Tên họ Lý còn là con người nữa không! Em gái tôi, con gái ruột của tên họ Lý, lại đang trải qua chuyện giống hệt tôi ngày xưa.
21
Tôi đợi lúc tên họ Lý không có nhà, gọi mẹ tôi sang nói chuyện, bảo bà ly hôn. Tôi kể lại chuyện mình đã trải qua năm xưa, lần này tôi không còn mơ hồ nữa, mà thẳng thừng vạch trần bộ mặt thật của tên họ Lý, ý đồ bẩn thỉu của hắn. Mẹ tôi nhíu mày khuyên: 'Tiếu Tiếu, con hiểu lầm chú Lý rồi, chú ấy chỉ thích trẻ con thôi.' 'Thích trẻ con? Một người đàn ông lớn tuổi suốt ngày ôm một bé gái, không biết giữ khoảng cách?! Phá khóa cửa là thích trẻ con? Nửa đêm lén vào phòng là thích trẻ con?!' Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi c/ăm h/ận bao năm đang nhấn chìm tôi. 'Các người thấy vô sự, vì các người chẳng bao giờ chịu nghe tôi nói thật lòng! Mẹ không biết, những năm đó tôi đã sống như thế nào!' Tôi hét lên, đỏ mắt. 'Tóm lại,' tôi gi/ận dữ nói, 'mẹ phải ly hôn với hắn. Em gái đã nói với con, hắn... đang làm chuyện giống hệt với em.' Mẹ tôi sững lại, mặt bỗng tái mét. Bà mấp máy môi, vẻ mặt hoảng hốt: 'Không thể nào, không thể... Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn là con gái ruột của hắn mà!'
Bình luận
Bình luận Facebook