Con trai tôi đang học mẫu giáo bỗng nhiên nói với tôi rằng kiếp trước nó từng là một đạo sĩ trừ yêu. Nó còn khẳng định một đứa trẻ khác chơi cùng là yêu quái. Tôi dạy bảo: "Các con có mâu thuẫn cũng là chuyện thường, nhưng không được công kích cá nhân nhé~". Sau đó, đứa trẻ kia biến hình. Tôi r/un r/ẩy núp sau lưng con: "Con trai! Con phải bảo vệ mẹ đấy!".
1
Khi đưa con chơi ở khu vui chơi, thằng bé đột nhiên chạy đến nói: "Mẹ ơi, đứa bé đằng kia có yêu khí". Tôi sửng sốt: Yêu khí? Là sao? Xoa đầu con hỏi: "Con xem phim hoạt hình gì rồi hả?". Bảo Bối ngây thơ nhìn tôi: "Không mà! Hôm qua mẹ bảo ngủ sớm, không cho con xem mà". "Vậy sao con nói bạn ấy có yêu khí?". Con trai nghiêm túc đáp: "Vì bạn ấy vừa đụng vào đầu con". Tôi hoảng hốt kiểm tra đầu con: "Đau chỗ nào? Có sao không?". "Không phải vậy ạ". Bảo Bối thở dài kéo tay tôi: "Ý con là... bạn ấy chạm vào đầu làm con khai ngộ. Con nhớ lại... những ký ức bị phong ấn.
2
Con trai bảo kiếp trước nó là đạo sĩ trừ yêu, do sử dụng cấm thuật nên bị phong ấn ký ức đầu th/ai. Va chạm ở khu vui chơi vô tình giải phong ấn. Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Ôi con giỏi quá, là đạo sĩ trừ yêu cơ à~". Con trai đầy vẻ người lớn: "Mẹ ơi, hai kiếp cộng lại tâm lý con còn trưởng thành hơn mẹ. Đừng dùng giọng dỗ trẻ con nữa". Tôi ch*t lặng. Trong lòng dậy sóng: Không lẽ thật? Nó mới 3 tuổi! Liệu sau này nó còn thân thiết với mẹ không? Bảo Bối nghiêm túc nói tiếp: "Mẹ ơi, phải tìm ngay đứa trẻ có yêu khí. Con sợ để lâu nó hại người". Tôi gượng cười: "Không đến nỗi...". "Yêu quái xảo trá, phần lớn ẩn náu trong nhân gian đều có mục đích đen tối". Con trai nắm ch/ặt tay: "Phải tìm ra nó ngay!".
3
Tôi đưa con đến xem camera giám sát, giả vờ con bị b/ắt n/ạt. Bảo Bối khóc nức nở thuyết phục nhân viên. Trong camera, một bé trai làm rơi bóng trúng đầu con. Tôi xót xa hỏi thăm, nhưng con mải mê chỉ vào màn hình: "Chính là nó!". Tôi xem kỹ nhưng không thấy gì lạ. Thì thào: "Con nhầm rồi, bạn ấy bình thường mà. Đừng vì bị va chạm mà gh/ét bạn nhé~". Bảo Bối già dặn đáp: "Yêu quái giả dạng rất tài, mẹ đừng bị lừa". Tôi gật gù chiều lòng con, cùng con rình suốt chiều nhưng không thấy đứa trẻ đó. Hứa với con mai sẽ tiếp tục. Bảo Bối lắc đầu: "Không cần. Bạn ấy chắc học ở một trong sáu trường mẫu giáo quanh đây". Sáng hôm sau đi đón con, nó thông báo đã phát hiện mục tiêu. Hóa ra đứa trẻ đó cùng trường, cùng khu với chúng tôi. Đi vòng quanh biệt thự nhà nó, Bảo Bối bặm môi tính toán: "Kỳ lạ... Nhà này hướng Nam dương khí vượng, vườn cây thế thanh long bạch hổ, phong thủy cực tốt". Tôi ngơ ngác: "Tốt mà?". "Yêu quái ưa âm khí, nhà dương vượng thế này không hợp để chúng tu luyện..."
Bình luận
Bình luận Facebook