Vào m/ua mình ngôi m/ộ, đăng lên xã hội: 'Ăn tiêu dè cùng dành dụm được căn nhà.'
Mẹ chuyện, thêm tên vào.
'Nếu phải bị bệ/nh, sao cơ hội đến gian này? phải ơn.'
'Tốt, sẽ thêm tên cả các vào! Giờ thì hài chưa!'
Từ hiểu chuyện, khác là cha ban cho, là ban cho.
Chị lớn hơn sức khỏe trường mẫu giáo thì hiện bị m/áu mãn tính.
Để chữa tôi, vốn định sinh đứa thứ đành phải mang th/ai tôi.
Lúc bà ngoại mẹ: 'Sinh đứa thứ hai tốt, là chữa hai là nếu là trai thì chỗ nương tựa.'
Sau đó chào đời. Tiếc là gái, xươ/ng phù hợp chị.
Thế là trở gánh nặng gia đình.
Chỉ lên cơn bệ/nh, lại mình tốt chị, mỗi như vậy bà trách tôi.
'Lê Khinh, vô dụng này, nên sinh khiến chúng phải phân tâm lo con, tình thương dành ít đi!'
Hồi hiểu đó là thiên vị, chỉ tự trách mình tại sao nhóm m/áu lại khác chị.
Cứ thế, lớn lên trong náy.
Sau sáu đầu b/án họ nấu cơm chị.
Lúc đó bếp đất, đứng trên ghế đẩu vung váo cơm rang trứng chị, nhiều suýt ngã nồi.
Bà họ Bành xóm vậy, khuyên tôi: 'Kh/inh mới sáu bà nỡ để cháu nấu nướng? Nguy hiểm quá.'
Mẹ mặt đen sì đáp: 'Bà nguy hiểm, vậy bà nấu cơm Uyển đi? thương Khinh, hay bà về nuôi?'
Bà Bành đến ch*t, từ đó về sau dính chuyện nữa.
Khi học lớp năm tiểu căn sáu mươi mét vuông trong phố để tiện đưa khám.
Nhà hai phòng ngủ, phòng, phòng, chỉ được ngủ trên ghế sofa.
Vào phố, túng thiếu, để tiết kiệm tiền điện, giặt tay quần áo cả nhà.
Tôi nhất là giặt quần bò và tạp dề mặc b/án hàng.
Quần bò tạp dề dính dầu, mỗi trầy tay móng.
Nhưng bao giờ thương tôi, bà chỉ túi bột giặt nhiều lãng phí, nhăn mặt m/ắng tôi.
'Con lại bệ/nh, chút việc gì mà oán thán? phải nhớ, nếu phải đuối, cơ hội ra đời, vì vậy phải ơn, phải tốt chị.'
Vì ơn, từ đến lớn từng ăn bữa no, quần áo giày dép nhặt đồ mặc.
Vì ơn, ban học tối về giúp b/án hàng, tiền ki/ếm được m/ua đồ bổ chị.
Nhưng từng phàn nàn. luôn nghĩ, học xong học tự ki/ếm tiền sẽ khá hơn.
Nhưng lại học kỳ thi phải chữa chị, số tiền lại chỉ đủ học học.
Hôm đó ăn, đầu bùng n/ổ, khóc lóc luận mẹ: và học thì tốt nghiệp rồi, việc, ba các ki/ếm tiền, thiếu mấy đồng học phí đâu?'
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi: nghĩ gì vậy? Chị học học là để trải nghiệm sống, ấy đuối, nghèo đến mấy để ấy đâu!'
Cuối cùng nhận ra bất số phận.
Để được nhượng bộ, tiền sinh hoạt, tự ki/ếm tiền.
Nhưng vẫn đồng ý: 'Chuyện học nghĩ nữa, và già b/án nổi, từ phải thế.'
Tôi cả đời đứng ngõ đầy nước thải nướng mì lạnh chiên đậu phụ thối, là quỳ mẹ.
Chợ đêm qua lại, hưởng việc doanh, cùng mủi lòng.
Tôi đồng ý bà đồng ý tìm việc khác.
Sau ổn định ty trí nội thất, mỗi tháng nộp lương đúng để m/ua tiêm chị.
Nhưng từ nay, định buông xuôi. Vì nhận được kết quả sức khỏe.
Tôi bị giai cuối, thường gọi là giai cuối. tiền thận, tiền chạy thận. Vì vậy chỉ đầy nửa năm.
Tôi nhét tờ túi, đến chợ đêm.
Từ xa đeo tạp dề dính dầu chào khách.
Bố ném đậu phụ thối chảo hỏi mẹ.
'Kh/inh sao thế? Giờ mà đến giúp?'
Mẹ vén mái tóc rối ra sau tai, lau bàn nhanh nhẹn cáu kỉnh đáp.
'Ai ch*t đâu rồi, lười! Đồ lót từ ba giặt!'
Vừa rút điện thoại định gọi tôi, lên tôi.
Mẹ gi/ận điện thoại: đứng đó gì, mau lại việc, chẳng chút mắt mũi nào!'
Tôi liếc mẹ, thẳng về phía trước.
Cách hai gian là b/án mì khô nóng, nào ngửi mùi nuốt nước bọt, nào nỡ m/ua.
Mẹ gọi to tên tôi: Khinh! m/ù à, tìm thấy?'
Tôi dừng bước: 'Con ăn tối, ăn mì khô nóng.'
Bình luận
Bình luận Facebook