Tôi không chút do dự gật đầu.
19 HẬU KẾT
Ngày tôi nhận lời cầu hôn của Khương Ly, bố tôi ngồi dưới khán đài khóc còn thảm thiết hơn cả tôi.
【Con gái khó khăn lắm mới nhận lại, chưa yêu chiều được mấy năm đã bị thằng khốn đó lừa đi mất, tức ch*t đi được!】
Mẹ tôi cười đưa khăn giấy cho ông: 【Đến lúc này rồi mà ông còn cố cãi. Nếu thật sự không ưa Khương Ly, sao trước kia ông dễ dàng đưa 5 triệu cho cậu ta làm vốn kinh doanh thế?】
Bố tôi nghẹn lời.
【Tôi công nhận năng lực kinh doanh của hắn, nhưng chuyện hắn dụ dỗ con gái yêu của tôi thì hoàn toàn khác!】
Ông vẫn nhớ như in ngày đó trong thư phòng, khi nghe cậu trai trẻ kể về hoàn cảnh, ông đã nhíu mày như bún rối.
Ai ngờ cậu ta quỳ phịch xuống: 【Bác, cháu biết mình từng rất tồi tệ. Đã làm nhiều chuyện sai trái, khiến Uyên tổn thương. Nhưng cháu thề sẽ thay đổi.】
【Bác không cần đồng ý chuyện của chúng cháu ngay, chỉ cần quan sát hành động của cháu là đủ.】
【Và cháu xin thề, trước ngày cưới Uyên sẽ không có hành động quá giới hạn.】
Bố tôi ngạc nhiên nhướng mày.
Không ngờ cậu trai trước mặt đã nghĩ xa tới mức ấy, thậm chí tính đến chuyện hôn nhân.
Chợt ông nhớ lại thời trẻ nghèo rớt mồng tơi theo đuổi mẹ Uyên, chẳng dám mơ nàng sẽ gả cho mình.
Cuối cùng ông buông lời: Muốn cưới con gái tôi, hãy ki/ếm đủ 100 tỷ trước.
20 SINH HOẠT HÔN NHÂN
Lễ cưới của tôi và Khương Ly rất đơn giản, chỉ mời vài người bạn thân làm chứng.
Kết thúc nghi lễ, chúng tôi vội vã lên đường đến Maldives hưởng tuần trăng mật.
Nhìn biển xanh mênh mông, tôi sốt ruột thúc giục: 【Khương Ly, mau mở vali ra! Em phải thay đồ bơi đi tắm biển ngay!】
Anh nhẹ nhàng khuyên: 【Uyên à, biệt thự mình thuê có hồ bơi riêng, em có thể bơi ở đó.】
Tôi bĩu môi: 【Sao bằng không khí nhộn nhịp bãi biển được!】
Không nghe lời anh, tôi lục vali tìm đồ bơi.
Bỗng tôi gào lên: 【Khương Ly! Đồ bikini em để trong vali đâu rồi?! Bộ đồ bơi học sinh bọc kín mít này là sao?】
Anh lùi ra ngoài, khép cửa cẩn thận: 【Nắng Maldives gay gắt, mặc bikini dễ bị ch/áy da lắm.】
Lừa ai không biết!
Tôi tức đi/ên người nhưng đành phải mặc bộ đồ ấy.
Bước ra với vẻ mặt ấm ức: 【Em thay xong rồi.】
Ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
Anh tiến đến gần, giọng khàn khàn: 【Uyên, hình như anh đã phạm sai lầm.】
【Sao cơ?】
Anh thở dài: 【Như thế này lại càng quyến rũ hơn.】
Tôi: 【???】
Hôm đó, đừng nói đến hồ bơi, tôi còn chẳng bước ra khỏi cửa phòng được (* ̄︶ ̄)
21
Thời Ngữ vung tay, hình ảnh trong gương biến mất.
Cô lắc đầu lia lịa: 【Phi lễ vật thính, phi lễ vật thị. Đúng là đám trẻ bây giờ chơi lớn thật!】
Cô vươn vai duỗi chân, kê ghế ngồi trước cửa.
Vậy là, nhân duyên tiếp theo sẽ thuộc về ai đây?
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook