Tìm kiếm gần đây
Mãi đến lúc đó tôi mới nhận ra, Ngụy Thành Xuyên cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào. Cơ thể anh nóng bừng, chắc hẳn cũng hồi hộp như tôi vậy. Đêm đó chúng tôi nói chuyện thâu đêm. Năm giờ sáng, tôi tiễn anh ra cửa. "Đợi em về." Anh ôm tôi thì thầm.
20
Ngày về nước, tôi không để anh đón ở sân bay vì còn có quản lý đi cùng. Anh đợi tôi ở ga tàu điện ngầm cách đó một hai cây. Đã nửa tháng kể từ khi x/á/c nhận qu/an h/ệ, đây là lần đầu chúng tôi gặp lại. Vừa lên xe, tôi thấy bối rối khó tả. Nhưng anh thì không, kéo tôi vào lòng ôm ch/ặt rồi mới khởi hành.
Về đến nhà, chưa kịp thay dép ở cửa. Anh lại hôn lên môi tôi. Lần này không còn là nụ hôn thoáng qua nữa, mà đầy khát khao vội vã. "Bảo bối." Anh đổi cách xưng hô khiến tôi ngượn ngùng, "Anh nhớ em nhiều lắm." Tôi vẫn chưa quen, úp mặt vào vai anh không nói. "Mệt không?" Anh hỏi. "Cũng tạm." Ôm nhau thêm lúc lâu, anh mới buông ra. Lần đầu tiên chúng tôi thực sự nhìn thẳng vào mắt nhau. Thật ngại ngùng.
"Sao em dễ đỏ mặt thế?" Anh cười véo má tôi. "Ai được như anh, trơ trẽn." Tôi càu nhàu. Đúng là đồ mặt dày. Trước giờ vẫn thế. Nghe vậy anh chẳng gi/ận, chỉ cười rồi hôn lên trán tôi. "Không thế thì sao đưa em về được." Anh nói.
21
Chúng tôi không định công khai ở công ty dù văn hóa công ty khá thoáng. Nhưng đại khái là tránh việc không cần thiết. Chỉ có điều từ khi yêu nhau, Ngụy Thành Xuyên luôn viện đủ lý do để tôi vào văn phòng anh. "Anh đang lợi dụng chức quyền đấy." Tôi thì thào trong vòng tay anh. "Mệt quá." Anh dựa vào người tôi, "Vừa vật lộn với bên Youfang cả tiếng đồng hồ. Cho anh sạc pin chút đi, bảo bối."
Tôi thấy cách nói này thật gợi cảm, nhưng không đẩy anh ra. Dù vậy, anh rất chín chắn và biết điều. Không làm gì quá giới hạn. Hình như chỉ cần ôm ấp thế này là đủ.
22
Thời gian chúng tôi ở bên nhau ngày càng nhiều. Có hôm anh phải đợi đến 10 giờ tối mới về. Trước khi đi luôn phải hôn hít, ôm ấp đủ kiểu. Nhưng hôn nhiều quá rồi cũng sinh chuyện. "Anh...về đi." Tôi ngượng ngùng đẩy anh. Anh cũng lúng túng: "Ừ." Xỏ giày xong, anh đứng lặng ở cửa giây lát rồi hỏi: "Em chấp nhận được chứ?"
Tôi biết anh đang nói chuyện ấy. Thực lòng tôi cũng không rõ. Trước giờ chưa từng nghĩ tới, đột nhiên bị hỏi khiến đầu óc trống rỗng. "Không sao, tính sau đi." Anh hít sâu rồi quay đi.
23
Nhưng một khi đã động đến thì không thể không nghĩ. Tôi lên mạng xem vài video hướng dẫn. Cảm giác...kỳ cục thật. Chuyện này tạm gác lại đến Tết, cả hai đều im lặng không nhắc. Suốt Tết không gặp, mỗi người bận việc riêng. Nhưng tối nào cũng gọi video.
"Ngụy Thành Xuyên, anh thích ở trên hay dưới?" Một tối, tôi nghiêm túc hỏi. "Gì cơ?" Anh tưởng nghe nhầm, bật ngồi thẳng dậy. "Là chuyện đó ấy mà." Mấy hôm nay tôi nghiên c/ứu kỹ, nghĩ vị trí nên thống nhất với nhau.
Trong khung hình, anh nhìn tôi rồi bật cười. "Anh cười gì thế?" Tôi thấy rờn rợn. "Bảo bối muốn ở trên hay dưới?" Tôi suy nghĩ: "Người dùng sức sẽ mệt, anh đi làm vất vả rồi, hay để em..." Anh lại cười, không nói gì.
24
Sau Tết lại bận tối mắt. Đến khi rảnh chút thì đã sang tháng Ba. Khi ấy, Ngụy Thành Xuyên lại tiếp tục thức ở nhà tôi đến 10 giờ đêm. "Anh...ở lại được không?" Một hôm, anh hỏi nơi cửa. Tim tôi đ/ập thình thịch nhưng vẫn gật đầu.
Khi tắm, tôi ôn lại kiến thức học được trên mạng. Lần trước anh không phản đối chuyện "phân công vị trí", hẳn là đồng ý rồi. Quả nhiên, khi vào phòng ngủ, anh đã nằm chờ sẵn. Tôi ngượng nghịu leo lên giường. "Huyền Huyền, đến đây." Anh nói. Tôi hít sâu, chống tay ngồi dậy, nghiêng người nhìn anh. Nhưng lý thuyết khác xa thực tế, thấy nụ cười đầy ẩn ý của anh, đầu óc tôi đơ luôn.
Đang lúng túng không biết làm sao thì anh lật người đ/è tôi xuống. "Việc phức tạp thế này để anh lo." Nói rồi anh hôn lên môi. Đúng là Ngụy Thành Xuyên. Vẫn y chang bảy năm trước! Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
25
Sau này chúng tôi dọn về sống chung. Dần dà nhận ra anh ngày càng giống ngày xưa. Dù giờ đã chín chắn hơn. Nhưng vẫn thấp thoáng bóng dáng chàng trai mười tám bồng bột, hơi 'dở hơi' ngày nào. Anh rất biết làm tôi vui. Luôn cùng tôi làm mọi điều tôi thích. Nấu ăn ngon tuyệt.
"Sao anh lại thích em? Hồi đó em còn chẳng nói được câu nào." Tôi hỏi. "Ai biết được." Anh vừa rửa dâu vừa nhét vào miệng tôi một quả, "Chuyện tình cảm vốn không có lý do." Tôi nhai trái dâu ngọt lịm, thấy anh nói đúng lắm. Như tôi, cũng chẳng hiểu sao mỗi hè lại ra con hẻm ấy đợi chờ. Mong được gặp anh thêm lần nữa.
Tuổi mười tám đôi mươi của chúng tôi quá vội vã. Chưa chuẩn bị gì. Ngay cả lời nói dối vô tâm... Và tình cảm đến bất ngờ. Đều không biết xử lý thế nào. May thay... Gã 'đầu gấu' Ngụy Thành Xuyên ngày ấy. Lại rất kiên nhẫn và bền bỉ. Mùa hè mười tám tuổi đã qua rồi. Nhưng Ngụy Thành Xuyên vẫn còn đây.
Tôi ôm anh từ phía sau, tựa lên vai. "Ngụy Thành Xuyên, Ngoạt Thú là gì?" Tôi giả vờ ngây ngô. Bàn tay anh khựng lại, rồi trả lời: "Là con thỏ anh nuôi. Bảy năm trước lạc mất, giờ tìm lại rồi." Tôi cười khẽ, cắn nhẹ vai anh. "Làm mất nữa là em cắn đấy." "Ừ." Anh chiều chuộng đáp.
Ánh tháng Tư tinh khôi. Xuyên qua rèm cửa. In bóng đôi giày song đôi. Chẳng mấy chốc. Hè lại về. Mùa hè này. Hai chàng trai thuở mười tám. Cuối cùng đã thuộc về nhau.
- Hết -
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 19.
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook