Linh quang lóe lên, ta lập tức gọi điện cho lão ông đang ẩn cư tại quê nhà. Giờ đây, lão đang hưởng thụ cuộc sống tiên cảnh thực thụ. Trải qua mấy chục năm bể thương trường, khi đã chán chê hồng trần, lão dẫn bà nội về quê xây dinh thự, trồng rau nuôi thú, mèo chó đầy đàn, an nhiên tự tại.
Ta bật video call, hình ảnh lão hiện lên đang nhấm nháp dưa chuột vườn nhà. Lão hỏi ta đang làm gì, ta đáp đang sửa bản thảo.
- Ôi dào, tiểu nô lệ công sở đang bận rộn đây mà?
- Ông nội ơi, học hỏi điều mới thì tốt, nhưng mấy cái trend mạng xã hội này không học càng tốt.
- Khoản v/ay nhà trả xong chưa? Còn rảnh quan tâm lão học mạng chi vậy?
Ta... giá như lão hào phóng cho chút tiền tiêu vặt, đâu đến nỗi phải c/òng lưng trả n/ợ căn hộ này.
Gia đình ta có triết lý giáo dục rành rành: Tiền của lão tử do tự tay ki/ếm, muốn xài thì tự thân vận động. Ngươi trước hết là chính mình, sau mới là hậu duệ của ai đó. Bởi thế khi ta tuyên bố dù kết hôn cũng chẳng muốn sinh con, chẳng ai phản ứng mạnh. Mẹ ta còn bảo: 'Cũng phải, nuôi thân còn chẳng xong, đừng hại đời đứa trẻ'.
Nghe đi, đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
- Thôi đùa đủ rồi - ta vào thẳng vấn đề - Ông ơi, cháu hỏi thăm nhân vật này. Tiết Trấn Lân giờ gia nghiệp hưng thịnh, phất như diều gặp gió đấy ạ.
- Tiết Trấn Lân? - Lão nhấm nháp dưa chuột - Có chứ, hắn từng theo ta làm việc mấy năm trước. Sao thế?
Đang nghĩ cách giải thích, lão đã hỏi trước: 'À phải, thằng con hắn có phải học cùng trường cháu không? Hay là cháu để ý nó rồi, muốn nhờ ta se duyên?'
Trùng hợp thay, nhân vật ta xuyên vào từ nhỏ đã ở với ông nội, mà ta ngoài đời cũng thân ông nhất. Do vậy chỉ do dự giây lát, ta thẳng thắn đáp: 'Đúng là muốn nhờ ông se duyên. Nhưng không phải cho cháu và con trai ổng. Mà là cho cháu và chính Tiết Trấn Lân. Lam Tinh Miêu này muốn kết tóc cùng Tiết Trấn Lân kia.'
Qua màn hình, ta thấy ông nội nhăn mặt như vừa nuốt phải chua: 'Chẳng lẽ vừa tham gia sản lại nhòm ngó cả con trai người ta? Tiểu Miêu à, tư tưởng này rất nguy hiểm đấy!'
Đúng là lão già này, trí tưởng tượng phong phú nhất nhà...
10
Không ngờ ông nội đồng ý dễ dàng thế. Nghe tin ta chỉ chú ý Tiết Trấn Lân, lão lập tức quay về thành thị. Trên đường đón lão, cha mẹ ngồi trước còn đang phân vân.
- Con bé không muốn sinh con, Tiết Trấn Lân lại sẵn có con trai cùng trường, rõ ràng nhân duyên trời định - ông lão lý luận sắc bén.
Cha ta vẫn e dè: 'Vị Tiết tổng này tuổi tác hẳn ngang tôi?'
Ta từ ghế sau xen vào: 'Không đâu, cha sinh con muộn, người ta có con sớm, ổng trẻ hơn cha mấy tuổi đấy.'
Mẹ thúc cùi chỏ vào ta: 'Chưa cưới đã hướng ngoại rồi hả?'
Cả nhà không phản đối, chỉ thắc mắc sao ta lại để ý người đáng tuổi phụ thân. Ta không thể nói mình yêu ông ấy khi xuyên sách, họ sẽ cho là đi/ên rồ.
Dựa vào ghế, ta thở dài n/ão nuột. Ông nội liền bênh: 'Tinh Miêu đã 26 xuân xanh, tự lo được chuyện tình cảm. Chẳng qua một người đàn ông, dù có cưới rồi ly hôn thì sao? Nhà ta nuôi không nổi nó à?'
11
Cả nhà cười nắc nẻ tới trước cổng nhà hàng. Để tránh ngượng ngùng, cha mẹ đưa xe rồi về trước. Ông nội còn mời thêm vài cựu đồng liêu.
Vừa xuống xe, đám người xúm lại nghênh tiếp. Ánh mắt ta dán ch/ặt vào bóng dáng Tiết Trấn Lân giữa làn mưa bụi. Bờ vai rộng, eo thon, ng/ực nở nang khoác lên bộ vest xanh dương chỉnh tề. Một chi tiết nhỏ: Khi mọi người che ô, gót giày và ống quần ông ướt sũng - dấu hiệu đã đứng chờ lâu.
Ông nội nắm tay ông ấy, cười hỏi: 'Trấn Lân, áo quần đẹp thế để mưa dầm uổng lắm?'
Tiết Trấn Lân khẽ cúi người tạo nét uyển chuyển: 'Không sao ạ. Lâu ngày gặp ân sư, đứng đợi chút mưa phùn càng thêm ý vị.'
Phong thái ông ấy chẳng phải doanh nhân, mà tựa trụ cột triều đình trong tiểu thuyết. Nếp nhăn khóe mắt không làm phai mờ khí chất, ngược lại tô điểm thêm vẻ từng trải quyến rũ.
12
Trong tiệc, ông nội xếp ta ngồi cạnh, đối diện Tiết Trấn Lân. Chỉ cần trợ thủ đắc lực, tơ duyên mau kết. Ánh mắt ông ấy lóe lên ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đổi ly trà lạnh của ta thành sữa ấm.
Ta mon men đòi cola đ/á, nghiêng người gọi nhân viên. Ông ấy khẽ ngả lưng chắn tầm mắt cô phục vụ. Hơi thở ấm áp phả vào trán ta, hương gỗ thông thoang thoảng sau cơn mưa quyện vào khứu giác. Dưới tiếng dương cầm du dương, giọng nam tử vang lên dịu dàng hơn cả giai điệu: 'Tiết thu mưa dầm, coi chừng dạ dày.'
Bình luận
Bình luận Facebook