Du An chẳng những không buồn phiền, ngược lại còn nén tiếng nấc, hài lòng đứng dậy. Mỗi phản ứng cùng cử chỉ của hắn đều vượt ngoài dự liệu của ta, bao gồm cả lời hắn nói tiếp theo:
- Quận chúa, được theo hầu bảo vệ ngài, là phúc phần Du An kiếp trước tu thành.
- Nếu có kẻ dám chỉ trỏ bình phẩm ngài, thần sẽ khâu miệng hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể mở lời.
- Nếu ngày tháng thanh bần, thần sẽ ra ngoài đón việc, nhất định khiến ngài no cơm ấm áo.
- Tóm lại, thần chỉ nguyện quận chúa một đời thuận lợi, nửa đời sau hoan hỉ.
- Xin ngài đừng đuổi thần đi nữa, được chăng?
Không phải, rốt cuộc bản cung đã nói lúc nào phải đuổi hắn đi đâu!
Ta kêu oan thảm thiết, nhưng đối phương chẳng đợi ta suy nghĩ thấu đáo liền xoay người rời khỏi xe ngựa.
Lớn gan! Ta là quận chúa, ngươi sao dám!
5
Khi tới Biện Châu, ta dọn về phủ đệ cũ - Trấn Quốc Vương phủ. Phủ đệ huy hoàng năm xưa giờ đã điêu tàn, chỉ còn lão quản gia cùng mấy tên nô bộc trông coi. Nếu không nhờ hoàng đế cữu cữu chiếu cố, cái danh quận chúa này của ta thật sự chẳng bì được với các quý nữ thường tầm trong kinh.
Biện Châu phong thủy tốt, ta ngày ngày du sơn ngoạn thủy, Du An lần nào cũng kiên quyết đi theo, chẳng hề bỏ sót lần nào, hắn xem ra cũng chán gh/ét phiền phức.
Cứ thế trôi qua một năm, hai năm, ba năm...
Lâu đến mức hoàng đế cữu cữu lâm trọng bệ/nh, ban đêm hạ chiếu cấp tốc triệu ta về kinh.
Những năm qua, ta biết tộc nhân họ Tô vẫn thèm nhỏ dãi trước hồi môn phong phú của ta. Họ sớm không còn là những người thuở phụ mẫu ta còn tại thế nữa.
Xem trên tình phụ thân, khi tiếp chỉ liền lên đường ban đêm, ta để lại cho họ nửa phần hồi môn, nhưng mang theo nhiều di vật của phụ mẫu.
Dù sao ta cũng chán ngán Biện Châu rồi.
Nơi này, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ trở lại.
6
Ta gặp mặt lần cuối hoàng đế cữu cữu. Ngài bệ/nh rất nặng, vừa thấy ta liền nhận nhầm thành mẫu thân ta - hoàng tỷ của ngài.
- Hoàng tỷ, người hứa dối... rõ ràng đã hứa với trẫm năm nào cũng về thăm.
- Trẫm đều lên ngôi hoàng đế rồi... sao người lại bỏ đi?
Năm xưa phụ thân ta nắm trọng binh, trưởng công chúa chính thất hạ giá, bề ngoài là vinh diệu thiên gia, kỳ thực là sự nghi kỵ của thiên tử.
Khi ấy hoàng đế cữu cữu chưa phải thái tử, tuy là đích xuất nhưng không phải trưởng tử, căn cơ chưa vững.
Tương truyền chính nhờ trưởng công chúa hạ giá Trấn Quốc Vương, mới giúp ngài thuận lợi lên ngôi thái tử, sau này thành công đăng cơ.
Chỉ tiếc rằng, trưởng công chúa sinh tại kinh thành, viễn giá Biện Châu.
Từ khi nàng bước chân tới Biện Châu, chưa từng rời đi.
Cuối cùng ch*t nơi đất khách, h/ồn phách có lẽ đã về kinh thành.
Hoàng đế cữu cữu trút bầu tâm sự, chợt tỉnh táo hơn:
- Trẫm có lỗi với mẫu thân ngươi, trẫm phải đi tìm nàng tạ tội rồi... xưa nay bất cần ngươi, khiến ngươi suýt bị lũ lang sói họ Thẩm nuốt chửng, hoàng tỷ hẳn trách ta lắm...
- Truyền chỉ... từ nay về sau, ngươi chính là An Bình công chúa.
Lời dứt, thiên tử băng hà, ta cũng nức nở khóc than.
Người thân cuối cùng của ta trên thế gian này, rốt cục cũng ra đi.
7
Ta ở lại kinh thành.
Phủ công chúa xây dựng cực kỳ tráng lệ, tân hoàng đế đăng cơ lại ban thưởng vô số châu báu. Ta nhất loạt nhận lấy, xoay người đổ hết vào việc thiện như mở thiện đường chẩn tế, thu nhận trẻ bị bỏ rơi.
Người hầu hạ phần lớn đã được ta giải tán, chỉ có Du An và Cát Tường mãi không đuổi đi được.
Trong phủ công chúa có cây đào, trước kia ta vốn không thích hoa đào, nhưng tuổi càng cao rốt cuộc cũng buông bỏ.
Ở kinh thành gần mười năm, ta chợt lâm trọng bệ/nh, nằm trên ghế gỗ, đắp chăn dày. Ánh nắng ấm áp phủ lên người, cánh đào theo gió bay đầy tầm mắt.
- Du An, theo ta nhiều năm như thế, ngươi không hối h/ận sao?
Cát Tường sớm bị ta cho đi. Con bé ngốc ấy, nếu chứng kiến ta qu/a đ/ời ắt khóc thét lên. Ta để lại cho nó một hũ bạc dày cộm, giấu dưới giường, đủ bảo đảm nửa đời phú quý.
Du An vẫn như xưa đứng hầu bên ta.
Mấy chục năm nay, hắn chưa từng rời xa.
- Quận chúa, Du An không hối.
Ta khẽ cười, đặt tay lên người hắn. Làm công chúa nhiều năm, giờ hắn vẫn gọi ta là quận chúa. Điều đó chứng tỏ, thứ hắn không hối h/ận đâu chỉ là chuyện theo hầu ta.
- Ta nghĩ, ngươi hẳn phải yêu ta.
- Bằng không, kiếp trước sao ngươi lại tàn sát cả họ Thẩm?
- Nhưng ta thật sự không thể đáp lại tình ý nồng nhiệt ấy, đã chọn cách trốn chạy. Du An, xin hãy tha thứ.
Gió xuân lướt qua, giọt lệ rơi trên mu bàn tay.
Ta gắng ngẩng đầu, lại thấy Du An đỏ mắt:
- Quận chúa, bất luận ngài đi phương nào, thần sẽ theo hầu.
- Từ ngày ngài nhờ mẫu thân c/ứu mạng, cái mạng này của thần kiếp kiếp đời đời thuộc về ngài.
- Sinh tử tương tùy, xin ngài trên đường hoàng tuyền... đợi thần chút.
Ta mỉm cười, dốc sức cuối cùng siết ch/ặt tay hắn. Lần này ta không từ chối nữa:
- Được.
Bình luận
Bình luận Facebook