Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Động tác của Quân Dương càng lúc càng mượt mà, anh sảng khoái đến nỗi da đầu tê dại, dỗ dành: "Ngoan nào, đ/au thì cắn anh đi."
Lan Tịch không tìm được chỗ để cắn nữa, ngay cả cổ anh cũng bị cậu cắn rồi.
Cậu thấy hơi áy náy, sờ cổ anh, giọng nghẹn ngào hỏi: "Anh có đ/au không?"
Quân Dương mềm lòng, tăng tốc độ khiến ti/ếng r/ên của Lan Tịch vỡ vụn, thở gấp đáp: "Không đ/au, cực kỳ sướng."
Lan Tịch: …
Lan Tịch m/ắng: "Quân Dương, anh bị đi/ên à."
Dừng lại, cậu như chợt nhớ tới điều gì đó, kéo tai Quân Dương ra khỏi ng/ực mình, nghiêm túc hỏi: "Anh biết tôi tên gì không?"
Quân Dương liếm môi đầy thỏa mãn, ngậm ngón tay cậu nhẹ nhàng: "Lan Tịch, trong Cửu Ca - Đông Hoàng Thái Nhất."
Lan Tịch ngẩn người, chưa kịp nói gì đã bị Quân Dương đ/è xuống giường.
Hơi thở nóng hổi của Quân Dương phả vào cổ khiến toàn thân cậu mềm nhũn: "Ngoan, đọc cho anh nghe bảng tuần hoàn nguyên tố."
Lan Tịch cả người đờ đẫn: …
Cậu không muốn đọc, không hiểu Quân Dương bị làm sao, nhưng khoái cảm dữ dội ào tới khiến giọng cậu đ/ứt quãng: "Đọc… Tôi đọc… Nhẹ… Hydro… Heli, Liti, Beri, Bo."
Chuông điện thoại vang lên lúc hơn 4h sáng.
Hai người từ nhà vệ sinh vật lộn đến sofa.
Lan Tịch cong người trong tư thế khó, nửa thân trên đung đưa, hai chân quắp ch/ặt eo Quân Dương.
Quân Dương thản nhiên đưa điện thoại đang rung cho cậu, không hề có ý định dừng lại.
Lan Tịch mê man nhìn màn hình - Trần Kình đang gọi.
Cậu cúp điện thoại, dùng chút lực, làm Quân Dương rít lên một tiếng.
Quân Dương tăng tốc, cười khẽ: "Không muốn nói thì thôi, dụ dỗ thế này sao anh chịu nổi?"
Lan Tịch có một tật x/ấu rất lớn, cậu có chuyện trong lòng không muốn nói thẳng.
Trần Kình nói đoán ý cậu luôn rất mệt mỏi, có lẽ đây cũng là một trong những lý do Trần Kình rời xa cậu.
Tôi cắn môi nói: "Tôi sẽ sửa."
Quân Dương: ?
"Tôi nói thẳng, tôi không thích tư thế này. Tôi thích anh ôm tôi ngồi, hoặc là từ phía sau. Kiểu bây giờ làm tôi đ/au cổ."
Quân Dương: …
Quân Dương hít một hơi sâu, lật người cậu lại.
Một đêm xuân tình vụn vặt.
CHƯƠNG 5: THANH ÂM VỪA VẶN
Sáng hôm sau, Lan Tịch tỉnh dậy trong vòng tay Quân Dương.
Chàng trai đã khiến cậu mệt nhoài suốt đêm đang mỉm cười nhìn, khóe miệng cong lên đầy hài lòng.
Cậu ngại ngùng nhìn những vết cắn, cào khắp người đối phương, lí nhí: "Tối qua tôi say rồi."
Quân Dương nhếch môi: "Ừ."
Trong phòng tối, Lan Tịch thả lỏng hơn: "Tôi uống nhiều rư/ợu nên…"
Quân Dương im lặng lắng nghe cậu nói.
Lan Tịch nhìn môi anh, không kìm được hôn lên.
Sau nụ hôn dài, Lan Tịch thều thào: "Chúng ta đã biết tên nhau. Tôi không phải kẻ vô trách nhiệm."
Quân Dương: "Ừ."
Bỗng Lan Tịch buột miệng: "Chúng ta đăng ký kết hôn đi."
Quân Dương: …
Anh ngẩn ra một lúc, rồi cười phá lên.
Anh nhéo mặt Lan Tịch, nói: "Được, ai nuốt lời là cháu."
Lan Tịch: "Ông nội."
Quân Dương ngồi dậy xoa lưng cho cậu: "Nghiêm túc nhé, anh có đủ giấy tờ. Đi luôn?"
"Tôi không đi."
"Sợ rồi à?"
"Ai sợ!"
"Vậy đi. Đi xong anh dám gọi tôi là ông nội không?"
Quân Dương cười: "Dám."
Khi Vương Tiêu Tiêu gọi tới lúc 3h chiều, mỗi người đã cầm một cuốn sổ đỏ.
Một cuộc điện thoại của Vương Tiêu Tiêu khiến cậu đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Lan Tịch giơ sổ kết hôn: "Tôi cưới rồi."
Vương Tiêu Tiêu: …
"Đừng đùa! Trần Kình tìm tao rồi. Hắn nói mày không nghe điện thoại, lại không về ký túc xá từ tối qua, sợ mày xảy ra chuyện."
Quân Dương lái xe tới đón.
Lan Tịch đòi Quân Dương gọi "ông nội".
Quân Dương cười hôn tai cậu: "Ông nội."
Trên đường về ký túc xá thu dọn đồ, Quân Dương nói: "Làm thủ tục ở ngoài cho em. Trễ là văn phòng đóng cửa."
Vương Tiêu Tiêu qua điện thoại: "Tao có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra không?"
Chương 17
Chương 11
Chương 14
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook