Ta được sư huynh nuôi dưỡng. Sư huynh thanh lãnh như tiên, ta thuần khiết tựa tờ giấy trắng.
Một ngày nọ ta hỏi sư huynh thế nào là nụ hôn, hắn bình thản giảng giải tường tận, rồi ánh mắt đọng lại nơi môi ta, khẽ nói:
『Tửu Tửu có thể hôn rồi.』
Về sau khi sư huynh hóa thành tờ giấy trắng, ta mới biết, sư huynh chẳng phải kẻ lãnh đạm như vẻ ngoài.
Hắn dẫn dắt ta, rõ ràng đã chiếm đoạt vô số lần đầu của ta một cách đầy đ/ộc chiếm.
Dưới lớp da thanh lãnh, là một kẻ đi/ên cuồ/ng.
1
Ta được sư huynh nuôi dưỡng.
Vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tự mình xuống núi, vui chơi đi/ên cuồ/ng đến mức uống thả cửa vô số rư/ợu linh, bị sư huynh túm cổ lôi về Linh Cửu Sơn trong cơn say lảo đảo.
Đêm đến ta ôm cánh tay sư huynh làm nũng:
『Sư huynh——』Giọng ta kéo dài sau khi uống rư/ợu,『Em m/ua tiểu thuyết rồi, sư huynh đọc cho em nghe đi.』
Tạ Thanh Vũ khoác bào phục màu trăng sáng, ánh nguyệt rơi trên gương mặt khiến hắn càng thêm lãnh ngạo như tiên nhân thoát tục.
Hắn liếc nhìn cuốn tiểu thuyết ta đưa, bìa sách ghi mấy chữ lớn lòe loẹt -『Sủng vật trong lòng bạo quân』.
Tạ Thanh Vũ khẽ nhướng mày, sau đó mở sách ra kể chuyện dưới ánh trăng:
『Tố Ngọc cởi bỏ khăn voan, từ từ tiếp cận Quân Ngạo Thiên, đôi tay quàng lên cổ hắn, đôi môi đỏ như m/áu dịu dàng hôn lên...』
Ta nghe say sưa, tựa đầu lên vai sư huynh ngắm trăng, hoàn toàn không thấy ánh mắt hắn vừa đọc sách vừa không rời khỏi người mình.
2
『Sư huynh, nụ hôn là gì?』Ta nắm lấy từ ngữ xa lạ.
Mười mấy năm qua ta sống trên Linh Cửu Sơn cùng sư huynh, tắm mình trong tu luyện dài đằng đẵng. Những lần hiếm hoi xuống núi cũng do sư huynh dẫn dắt. Kiều Vân nương tử dưới chân núi thường bảo ta là đồ ngốc trắng trẻo trong ngoài.
Tạ Thanh Vũ sắc mặt bất biến, giọng trong veo tựa suối chảy:『Hôn, là hành vi của người tình khi tình ý đậm đà.』
『Người tình, thế nào là người tình?』Ta nghiêng đầu nhìn sư huynh.
『Là người yêu nhau.』
『Yêu nhau là gì?』Gặp phải tri thức chưa từng tiếp xúc, ta tò mò truy vấn.
『Cùng nhau vui vẻ, muốn cùng nhau trường cửu.』Tạ Thanh Vũ cúi đầu nhìn ta.
Ta suy nghĩ hồi lâu lại hỏi:『Nụ hôn là hành vi cụ thể thế nào?』
Lần này sư huynh không đáp, chỉ đưa ánh mắt lướt nhẹ qua môi ta, rồi dùng ngón tay chạm khẽ như chuồn chuồn đậu.
3
『Hành vi cụ thể, chỉ có thể thực hiện với người tình.』Tạ Thanh Vũ thu tay về, buông rèm mi, khẽ lật trang sách, một lọn tóc xanh rủ xuống bên má.
Thấy cảnh này, ta chỉ cảm thấy sư huynh tuấn tú vô song, chắc chắn đẹp trai gấp mấy lần cái tên Quân Ngạo Thiên trong sách.
Ngẩn người hồi lâu, chợt nhớ ra câu hỏi chưa kịp thốt lúc nãy.
『Sư huynh, em yêu sư huynh, sư huynh có yêu em không?』Sư huynh rất tốt, ta mãi mãi không muốn xa cách.
Tạ Thanh Vũ khẽ đơ tay lật sách, thần sắc vẫn bình thản, chỉ khẽ thốt:『Ừ.』
Ta vui sướng:『Vậy em với sư huynh là người tình?』
Tạ Thanh Vũ gật đầu.
『Vậy sư huynh dạy em hôn.』Ta lại ôm cánh tay sư huynh, hào hứng vì sắp học được『chiêu thức mới』.
Tạ Thanh Vũ vừa lật xong sách, đặt sang bên, vỗ nhẹ đùi mình rồi quay sang nói:『Ngồi lên đây.』
Ta quen thuộc ngồi lên, mắt lấp lánh đầy mong đợi.
Chợt thấy sư huynh đưa tay véo nhẹ môi ta.
『Tửu Tửu, hôn là dùng môi chạm vào môi người khác, hiểu chưa?』
Ta gật đầu lia lịa.
Sư huynh buông tay xuống, ánh mắt lạnh lùng như trăng treo phủ lên mặt ta, giọng điệu vẫn bình thản:『Đã vậy, Tửu Tửu có thể hôn rồi.』
4
Trong đầu ta vang vọng lời sư huynh: Hôn là dùng môi chạm vào môi người...
Ta từ từ áp sát thực hành bài học mới, vừa cảm thấy kỳ lạ vừa dâng lên chút căng thẳng.
Chưa từng tới gần sư huynh thế này, đôi môi hắn mềm mại, hơi thở lại nóng bỏng lạ thường.
Đột nhiên choáng váng, cho đến khi nghe thấy giọng trầm khẽ bên tai:『Tửu Tửu, thở đi.』
Ta gi/ật mình tỉnh táo, dựa đầu vào ng/ực sư huynh thở gấp.
Vừa rồi, vô thức nín thở, không biết vì sự căng thẳng vô cớ hay cảm giác lạ lẫm khiến ta bối rối.
Áng mây mềm trôi qua, che mất ánh trăng thoáng chốc.
Bình tĩnh lại, ta ngẩng đầu hỏi thử:『Sư huynh, có thể hôn nữa không?』
Tạ Thanh Vũ đảo mắt quanh môi ta, đưa tay xoa nhẹ khóe miệng rồi bình thản đáp:『Vài hôm nữa.』
5
Sinh nhật mười tám chưa được mấy ngày, ta cùng sư huynh rời Linh Cửu Sơn xuống núi luyện tập.
Dưới chân núi, Kiều Vân nương tử khoác áo hồng thủy ba, mắt phượng đảo qua gọi ta một tiếng『đồ ngốc』rồi dán mắt vào sư huynh, ánh nhìn dính ch/ặt như sợi mì không dứt.
『Tạ đạo hữu, Kiều Vân hướng lòng về người.』Ánh mắt nàng rực lửa, tỏ tình giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt.
Tạ Thanh Vũ ra ngoài càng thêm lãnh ngạo, nghe xong không động tâm, chỉ khẽ hé đôi môi hồng nhạt buông hai chữ:『Tiếc thay.』
Kiều Vân mặt không hề buồn bã, quay sang nhét cho ta túi trữ vật, cười như hoa nở:『Hai sư huynh muội xuất ngoại luyện tập, đừng quên rư/ợu ngon thịt ngon của Linh Cửu trấn.
6
Ngồi trên pháp khí phi hành hình thuyền nhỏ của Tạ Thanh Vũ, ta cầm túi trữ vật của Kiều Vân trầm tư hồi lâu.
Rồi lại cà khịa sư huynh:『Sư huynh, Kiều Vân nương tử muốn làm người tình của người?』
Tạ Thanh Vũ ngồi bên mạn thuyền vừa điều khiển pháp khí vừa gật đầu.
『Ừm——』Ta khom lưng quỳ trước mặt sư huynh, rồi ngửa cổ hôn lên đôi môi hồng nhạt ít khi mở.
Sư huynh tựa hồ ngạc nhiên, lại tựa hồ bất lực:『Tửu Tửu...』
Hắn đưa tay ôm lấy ta, đề phòng ta ngã khỏi mạn thuyền.
Ta chớp mắt:『Sư huynh không nói vài hôm nữa là được sao?』
Tạ Thanh Vũ gật đầu.
『Sư huynh, hay là để Kiều Vân nương tử cùng làm người tình với chúng ta, ba người cùng hôn nhé?』Ta ít tiếp xúc người đời, nhưng vừa thấy nụ cười của Kiều Vân lại cảm thán nàng không được phóng khoáng như vẻ ngoài.
Pháp khái phi hành đột nhiên dừng khựt, lơ lửng giữa không trung bằng linh lực.
Bình luận
Bình luận Facebook