Không biết nói thì đừng có nói... Tôi lườm người một cái trong bụng, mặt lạnh như tiền đáp: "Thưa ngài, trẻ mồ côi cũng có bạn bè."
Mạnh Cửu An là tay chính trị gia bẩm sinh, lòng dạ kín như tổ ong, chẳng chịu thân thiết với ai, còn cô đ/ộc hơn cả tôi.
Trước khi hắn kịp chất vấn tiếp, tôi nhanh miệng chặn họng: "Thuộc hạ còn phải đi kiểm tra quân đội và trang bị, ngài tự tiện."
"Minh Chiêu!"
Tôi giả đi/ếc trước tiếng gọi của Mạnh Cửu An, lảng vảng khắp các phòng ban cho hết buổi sáng. Đến trưa, máy thông tin "ting" một tiếng, Mạnh Cửu An hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
Kéo xuống dưới là tin nhắn của Cố Ánh Nam: "Tiểu Chiêu, hôm nay nhà ăn có món thịt bò hầm cậu thích!"
Hắn gửi kèm tấm ảnh chụp.
Tôi hồi đáp: "Đến ngay."
Bạn thơ ấu mới đến, đương nhiên phải đi cùng hắn chứ! Ai thèm ăn cơm với cấp trên!
Bước vào nhà ăn viện nghiên c/ứu, Cố Ánh Nam đã xúc cơm ngồi chờ sẵn. Tôi liếc mâm cơm trên bàn, ngạc nhiên: "Giỏi quá nhỉ Tiểu Cố, xúc nhiều thế?"
Tôi vẫn nhớ hồi xưa Cố Ánh Nam tranh thức ăn thừa còn không nổi.
Cố Ánh Nam ngượng ngùng cười: "Tới sớm chút thôi."
Tôi đảo mắt nhìn quanh - đâu còn sớm nữa, nhà ăn đã chật kín người. Kỳ lạ là bàn này chỉ có hai chúng tôi. Vài người thấy chỗ trống định lại ngồi, nhưng nhận ra Cố Ánh Nam liền biến sắc, vội vàng quay đi. "Cậu bị tẩy chay à?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Cố Ánh Nam khẽ thở dài: "Không..."
Nhìn bộ dáng này chắc là có rồi.
"Không sao, họ tẩy chay cậu thì cậu cũng tẩy chay lại." Tôi nhướng mày tỏ ra rất thoáng.
Bữa trưa vui vẻ như hồi ở sao rác, tôi nói gì Cố Ánh Nam cũng tiếp được vài câu.
Thấy tôi đứng dậy, Cố Ánh Nam vội hỏi: "Chiều có ăn ở đây nữa không?"
"Chiều phải xuất quân rồi!" Tôi lắc đầu từ chối. Chỉ lát nữa thôi, Mạnh Cửu An suýt gọi n/ổ máy thông tin!
Gặp lại Mạnh Cửu An, hắn lải nhải "kết tội" tôi bỏ rơi hắn đi ăn một mình, đại ý là:
"Sao không ăn cùng tôi?" Giọng hắn pha chút ấm ức.
Tôi nổi da gà, gh/ê t/ởm ngả người ra xa: "Thưa ngài, tôi tin ngài có khả năng tự xúc cơm!"
Mạnh Cửu An mặt xị xuống, đến tận trước giờ diễn thuyết xuất quân không nói với tôi lời nào.
Tôi đứng sau cánh gà nhìn bóng lưng cao vút trên khán đài, vai rộng eo thon, cử chỉ đầy uy tín. Không cần nghe nội dung, chỉ nhìn ánh mắt ngưỡng m/ộ của đám đông cũng đủ biết - bài phát biểu của hắn rất xuất sắc!
Bài diễn văn kết thúc, quảng trường rộng lớn vang dội tiếng hô vang, vô số bó hoa ném lên không trung. Tiếng reo hò dần đồng nhất: "Mạnh Cửu An!"
Không lâu sau, phi thuyền khởi hành. Tôi đứng cạnh Mạnh Cửu An, cúi mắt nhìn hành tinh xanh biếc dần thu nhỏ.
"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?" Mạnh Cửu An cuối cùng không nhịn được nữa.
Tôi ngớ người ngẩng đầu: Nói gì cơ? Không nói tôi còn đỡ mệt hơn!
Mạnh Cửu An nhíu mày: "Sao cậu nói chuyện với Omega kia nhiều thế?"
Nghe vậy tôi chợt hiểu - hắn đang giám sát tôi.
"Thưa ngài, ngài quá quan tâm đến đời tư thuộc hạ rồi đấy." Tôi cảm thấy khó chịu với việc bị giám sát, nhưng cũng hiểu đó là điều dễ hiểu.
Xét cho cùng tôi nắm giữ nhiều bí mật, "kiềm chế lẫn nhau" là th/ủ đo/ạn muôn thuở. Nhưng hỏi những chuyện vặt vãnh lại xâm phạm riêng tư thì thật không dễ chịu, y như tôi ngoại tình vậy!
"Quan tâm cấp dưới không được sao?" Mạnh Cửu An cười khẽ, "Nhân tiện có người hỏi thăm cậu đấy."
"Xin ngài nhất định phải từ chối." Tôi đáp nhanh như c/ắt.
Một Beta sinh ra ở hành tinh lạc hậu như tôi, không muốn nịnh bợ bọn quý tộc quan chức giả dối kia đâu. Có thời gian đó chi bằng dành cho chiến trường!
Mạnh Cửu An nhướng mày: "Ừ, tôi từ chối rồi. Nhưng Minh Chiêu, cậu thật chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương?"
Cuộc đối thoại chìm vào âm thanh đáp xuống ầm ĩ của phi thuyền. Tôi lắc đầu: "Không biết lúc nào sẽ ch*t, không hứng thú đâu."
Mạnh Cửu An hình như nói gì đó, nhưng tiếng ồn quá lớn, khóe miệng hắn như thì thầm: "Tiếc thật..."
Đúng lúc tôi định nhìn kỹ, gió cát chiến trường ào ạt thổi tới. Tôi đành phân tâm giữ ch/ặt mũ, lỡ mất lời hắn.
"Gió to thật..." Mạnh Cửu An thở dài.
Tôi gật đầu tán đồng. Gió mang theo mùi chiến trường và khói đạn quen thuộc. Dòng m/áu đông đặc trong cơ thể bắt đầu lưu thông. Tôi háo hức mở to mắt, cố nhìn xuyên lớp gió cát để quan sát chiến trường phía xa.
Một đôi tay đeo găng trắng đặt lên vai tôi. Mạnh Cửu An khom người cười khẽ bên tai: "Đừng sốt ruột, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
7
Chiến trường quả nhiên khiến m/áu sôi lên. Tôi lái cơ giáp lượn sát đỉnh đầu đám côn trùng, tia laser quét sạch mọi sinh linh. Con bọ bốn cánh từ trên cao bổ nhào xuống. Tôi lao thẳng vào nó, màn hình biến thành tuyết nhiễu nhưng cảm giác vướng víu từ thanh ki/ếm cho biết - đã trúng hồng tâm!
"Ha ha!" Tôi bật cười rồi vỗ mạnh vào màn hình.
Màn hình "xèo xèo" hai tiếng rồi hiện lại hình ảnh. Gương mặt Mạnh Cửu An hiện lên: "Minh Chiêu, đi quá xa rồi, về đội ngũ đi."
Đằng sau hắn là núi x/á/c côn trùng, nhưng đàn bọ vẫn tiếp tục trào lên như sóng.
Adrenaline gào thét trong huyết quản thúc giục tôi xông vào trung tâm địch. Tôi trấn tĩnh, gượng ép cơn phấn khích, đáp gọn: "Rõ."
Vừa dứt lời, một x/á/c bọ từ trời rơi xuống đ/è ch*t mấy đồng loại. Thân hình b/éo m/ập, nanh nhọn trong miệng cùng lớp giáp cứng - hẳn là đội trưởng bọ.
Tôi ngước nhìn nơi nó rơi xuống. Vệt sao băng xanh lướt qua tầm mắt - một bộ cơ giáp tốc độ cao từng thấy ở buổi đấu giá. Tôi chụp lưng bộ cơ giáp gửi cho Mạnh Cửu An, ghi chú [Cơ giáp vô danh].
Chương 9
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 17
Chương 14
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook