Lời giáo viên vừa dứt đã khiến cả lớp xôn xao.
Tôi nghĩ chắc không ai ngờ người tố giác lại là Dư Hân.
Bởi trước giờ cô ta luôn vờ vịt bộ dạng yếu đuối, hiền lành như đóa sen trắng trước mặt mọi người.
Ai ngờ được con người này lại có hai bộ mặt đến vậy.
Giáo viên quở trách thêm vài câu rồi tạm khép lại vụ việc.
Trong tiết học này, nhiều người thẫn thờ, chẳng buồn nghe giảng.
Vừa hết giờ, Dư Hân và Vu Phi Phi đã lao vút khỏi lớp khi mọi người chưa kịp phản ứng.
Cả lớp bị hành động của hai người họ thu hút, lũ lượt đuổi theo.
Chỉ chốc lát, phòng học chỉ còn lại tôi và Tần Uyên.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Uyên cũng đang dán mắt vào mình.
Ánh mắt chạm nhau, lòng tôi chợt dấy lên cảm giác ngại ngùng.
Trái tim đ/ập thình thịch không hiểu vì lý do gì.
Tôi vội quay mặt đi chỗ khác, nhưng nghĩ đến việc anh ấy đã giúp đỡ mình, lại đứng bật dậy.
Lấn cấn một hồi, tôi bước đến trước mặt Tần Uyên:
"Ơ... Cảm ơn cậu nhé."
"Chỉ thế thôi?"
Tần Uyên lạnh lùng nhìn tôi, đôi lông mày hơi nhíu lại như biểu lộ sự bất mãn.
"Ờ thì..." Tôi lúng túng một lúc mới dè dặt hỏi, "Hay tôi mời cậu đi ăn?"
"Được."
Tôi ngập ngừng: "Tan học đi nhé?"
"Ừ."
Quay về chỗ ngồi, tôi phát hiện trái tim nhỏ bé của mình đang đ/ập lo/ạn xạ.
9
Tan học, tôi vác cặp sách xộc đến trước mặt Tần Uyên:
"Đi ăn thôi!"
Trời ơi, từ khi hẹn đi ăn với Tần Uyên, cả ngày tôi cứ như ngồi trên đống lửa.
Chẳng hiểu mình đang phấn khích cái gì.
Có lẽ trong thâm tâm tôi rất muốn cải thiện qu/an h/ệ với Tần Uyên để thay đổi số phận nguyên tác?
Tôi và Tần Uyên sánh vai bước khỏi lớp, đám Hoàng Mao đã vây ngay trước cửa.
Khác với lớp 1 của tôi, bọn Hoàng Mao đều thuộc lớp 18 bét bảng.
Nguyên tác vốn cũng ở lớp 18, nhưng nhờ bố mẹ cưng chiều đã hiến tặng thư viện để xin cho con vào lớp 1.
"Cẩn ca, đi chơi đi!"
Hoàng Mao hào hứng nhìn tôi, cả đám cũng hùa theo.
Tôi cảm thấy không khí quanh Tần Uyên đột nhiên lạnh buốt.
"Thôi, tớ hẹn đi ăn với Tần Uyên rồi."
Sau câu nói của tôi, bầu không khí lại trở về bình thường.
Tôi liếc nhìn Tần Uyên, gương mặt anh vẫn bình thản như không.
Lạ thật, lại ảo giác nữa chăng?
Đám Hoàng Mao nghe vậy liền nhăn nhó:
"Cẩn ca, đừng vì có chị... à không, đại ca mà bỏ rơi bọn em chứ."
Hai chữ "chị dâu" của Hoàng Mao ch*t dí khi gặp ánh mắt Tần Uyên.
"Nói bậy gì thế? Tần Uyên giúp tớ lớn lắm, tớ mời cậu ấy ăn cơm cảm ơn."
Đám Hoàng Mao vẫn ném ánh mắt ngờ vực.
Tần Uyên khẽ thầm thì bên tai tôi: "Đói rồi."
"Đi ăn liền đây!"
Tôi nắm tay Tần Uyên, bỏ mặc đám người phía sau mà chạy.
10
"Cậu muốn ăn gì?"
Ra khỏi trường, tôi hỏi Tần Uyên.
"Ăn món cậu thích."
"Ơ? Đây là tớ mời cậu mà, phải theo sở thích của cậu chứ."
"Món cậu thích, tớ cũng thích."
Tần Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi, thốt lên câu khiến tim tôi đ/ập lo/ạn.
Ch*t ti/ệt, không lẽ mình đang đỏ mặt vì ngại?
Tôi hoảng hốt nhìn quanh, chỉ tay về phía lẩu hấp hải sản gần đó:
"Ăn đó được không?"
"Ừ." Tần Uyên gật đầu, ánh mắt vẫn không rời tôi.
Ánh nhìn chăm chú và nghiêm túc của anh dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.
Một mặt tôi không muốn anh tiếp tục nhìn như thế, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả.
Bước vào nhà hàng, nhân viên dẫn chúng tôi đến khu chọn hải sản tươi sống.
Tần Uyên tỏ ra khá dễ tính, hỏi gì cũng bảo tùy ý.
Cuối cùng tôi chọn vài món mình thích và mấy món nghĩ có thể hợp khẩu vị anh.
Hải sản được chế biến nhanh chóng, chúng tôi bắt đầu thưởng thức.
Tôm cổ ngựa vừa bưng lên khiến tôi rối rít vì nóng, không thể l/ột vỏ.
Tần Uyên lại bình thản cầm con tôm, thoắt cái đã l/ột xong để vào bát tôi.
"Ơ, cậu... cho tớ..."
"Không phải thích nhất món này sao? Ăn đi."
Tần Uyên nói xong lại tiếp tục l/ột tôm tích.
Miếng thịt tôm màu tím nhạt cũng được đặt vào bát tôi.
Tôi nhìn anh rồi nhìn đĩa tôm, bối rối không biết phản ứng sao.
Kiếp trước tôi mồ côi, dù có họ hàng nhưng chẳng ai đoái hoài.
Tôi đã quen với cuộc sống lạnh lùng không ai quan tâm.
Nhưng Tần Uyên...
"Cảm ơn."
Tôi gắp miếng tôm bỏ vào miệng, nuốt trôi cảm xúc nghẹn ngào.
"Ăn từ từ."
Tần Uyên liếc nhìn, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng rồi tiếp tục l/ột vỏ.
11
"Cậu đừng l/ột cho tớ nữa, tự ăn đi."
Nhưng Tần Uyên vẫn kiên quyết đưa đồ ăn đã l/ột vỏ vào bát tôi.
Đành phải l/ột tôm đưa cho anh, tôi cười tủm tỉm:
"Cậu ăn đi."
Tần Uyên mới chịu động đũa.
Từ đó tôi phát hiện, hình như anh chỉ ăn những gì tôi l/ột vỗ.
Thế là tôi bắt đầu hành trình "l/ột võ" dài đằng đẵng cho anh, dĩ nhiên trong lúc đó anh cũng không ngừng đút cho tôi.
Phải chăng đây gọi là cho và nhận song hành?
Bữa tối này khiến tôi vô cùng hài lòng, như được no đủ cả thể x/á/c lẫn tâm h/ồn.
Bình luận
Bình luận Facebook