0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngMỗi tháng tôi chỉ có 200 tệ sinh hoạt phí. Thế mà mẹ tôi ngày nào cũng rên rỉ: "Cơm hộp 3 tệ mất vệ sinh lắm, sao con không đến khách sạn lớn ăn đồ ngon đi?" "Áo phao cũ toàn bông đen đ/ộc hại, phải mặc hàng hiệu 3000 tệ trong trung tâm thương mại mới ấm được." "Con gái một thân một mình ở ngoài phải ăn sung mặc sướng, đừng có đối xử tệ với bản thân. Không thì mẹ đ/au lòng lắm." Tôi ôm bụng đói cồn cào, ngồi xổm trong bộ đồ thú nhồi bông giữa trời tuyết, tức gi/ận cúp máy: "Chẳng lẽ con không biết những điều đó? Mẹ không chuyển tiền thì làm sao con ăn ngon mặc đẹp?" Đừng nói đến chuyện tăng sinh hoạt phí, ngay cả 200 tệ hàng tháng cũng đủ kiểu trì hoãn. Mẹ tôi tủi thân, quay sang khóc lóc trong nhóm gia đình: [Tôi chỉ là đàn bà quê mùa, không đủ năng lực ki/ếm tiền cho con sống xa hoa. Cứ nghe tin con khổ là tim mẹ như d/ao c/ắt.] Họ m/ắng tôi vô ơn: "Suốt ngày tiền tiền, mẹ thương con thế mà chẳng biết cảm ơn!" Về sau mẹ ốm, muốn tôi chu cấp tiền chữa bệ/nh. Tôi trốn thật xa, cũng bắt đầu oanh tạc điện thoại mỗi ngày: "Mẹ phải ở phòng bệ/nh VIP đắt nhất, uống th/uốc nhập ngoại đắt tiền, ăn tôm hùm bào ngư mới mau khỏe. Không thì con đ/au lòng lắm."
Chương 22
Chương 13
Chương 17
Chương 8 : **Phiên ngoại của Tống Thời Việt** - END
Chương 7: END
Chương 18
Chương 14
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook