0
Lượt đọc0
Theo dõi7
ChươngTôi t/át người tình của Châu Minh Doãn. Nhưng hắn không hề tức gi/ận, chỉ dịu dàng nhìn tôi.
"Việc con của cô ấy mất không phải lỗi của em, anh không trách em đâu."
"Em là phu nhân họ Châu, nên rộng lượng một chút."
Hắn luôn về nhà lúc đêm khuya, dùng bàn tay đeo đồng hồ kim cương lau khô nước mắt tôi.
"Chỉ là hôn nhân vụ lợi thôi, đừng nói đến tình cảm."
Nhưng hắn đã quên mất.
Năm 20 tuổi, trong vườn hồng Cửu Long Đường, hắn hứa sẽ cưới tôi.
22 tuổi, tôi vì hắn từ bỏ Cambridge, gả cho kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Lúc ấy hắn nói, tuyệt đối không phụ tôi.
Về sau, Châu Minh Doãn thuê nguyên trang báo xin lỗi tôi, tuyên bố đoạn tuyệt với tất cả người tình.
"Chúng mình đừng gi/ận nhau nữa, từ nay sống tốt với nhau nhé?"
Tôi cười đến rơi nước mắt.
Rốt cuộc chúng tôi sẽ có ngày buông xuôi.
Nhưng tuyệt đối không phải khi cả hai còn thở.
Chương 8 : **Phiên ngoại của Tống Thời Việt** - END
Chương 7: END
Chương 18
Chương 14
Chương 15
Chương 7
Chương 11
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook