Lúc tôi đang ngồi nũng nịu trên đùi bạn trai thì đột nhiên anh trầm mặc nói với tôi: “Xuống đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy tiểu thanh mai của anh đang đi từ ngoài cửa vào.
Anh giải thích với tôi nếu như quá thân mật trước mặt người ngoài thì có ảnh hưởng không tốt.
Tôi tin.
Nhưng đến sau này khi tôi nhìn thấy ảnh anh và tiểu thanh mai của anh hôn nhau trên weibo thì cuối cùng tôi cũng hiểu rõ.
Hóa ra tôi mới là người ngoài.
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Quý D/ao, cô ấy là thanh mai trúc mã với Lục Triết là lúc chúng tôi đang cùng tham gia nghiên c/ứu.
Hiếm hoi lắm mới có được ngày cuối tuần nhưng anh lại mất tích cả đêm, cũng không thèm gửi tin nhắn về.
Ngày hôm sau tôi nhịn không được gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông vang lên rất lâu mới thấy anh bắt máy: “Anh đi đâu thế?”
Bên kia có âm thanh ồn ào, hồi lâu sau thì có một giọng nói ngọt ngào truyền qua điện thoại: “Điện thoại của ai thế, à Lục Triết à?”
Trong tiếng gió, rõ ràng âm thanh hô hấp của Lục Triết khẽ dừng lại.
“Bạn gái của anh.”
Bốn chữ này mang theo phức tạp, không rõ cảm xúc, giống như là một bẹ tảo biển trầm tư ngâm mình bên dưới mặt biển.
Im lặng rất lâu, sau đó Lục Triết nói: “Bà xã, bạn thuở nhỏ của anh đến chơi, lát nữa anh đưa cô ấy về trường học để giới thiệu cho em quen.”
Cô gái bên kia cười rạng rỡ như nắng: “Anh đấy, ai là bạn thuở nhỏ của anh, bà đây là ba của anh nhé.”
“Hừ.” Bên kia điện thoại, Lục Triết hừ lạnh: “Cũng không biết hồi bé nghỉ hè là ai mượn anh chép bài giúp, h/ận không thể gọi anh một tiếng ông nội nhỉ?”
Điện thoại bị tắt máy.
Tôi cầm điện thoại ngây ngốc hồi lâu, không biết tại sao mà khoảnh khắc vừa rồi tôi cảm thấy Lục Triết rất lạ.
Giống như người xa lạ, lại giống như anh ở cách tôi rất xa.
Sau đó anh gửi một định vị qua wechat cho tôi, tôi nhìn thử thì địa điểm này cách trường học bốn chặng tàu điện, thế là tôi quét thẻ thuê xe đạp của trường rồi đạp xe đến bến tàu điện, lúc tôi đi được đến đó thì người đã đổ đầy mồ hôi.
Ở cổng tàu điện ngầm, Lục Triết xách theo một chiếc vali, anh đang nghiêng đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh.
Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc áo thủy thủ màu xanh trắng và chân váy xếp ly, dáng người không quá cao nhưng rất cân đối, tướng mạo ngọt ngào xinh đẹp.
Cô ấy vừa nhìn thấy tôi thì nở nụ cười xán lạn: “Chị gái, chị xinh quá, Lục Triết không xứng với chị chút nào.”
Mà tôi nhìn thấy bạn trai của tôi thong thả ung dung nhàn nhạt cười nhìn cô ấy: “Xứng hay không xứng, không phải em nói là được đâu nhé.”
Tôi có thể nhạy bén phát giác tâm trạng của anh không đúng lắm.
Quý D/ao không để ý đến sự gi/ận dỗi của anh, cô ấy thẳng thừng chỉ huy.
“Anh mau lấy nước lúc nãy đã m/ua ra đây, anh không nhìn thấy bạn gái của anh đổ đầy mồ hôi à?”
Lục Triết lấy chai nước khoáng ướp lạnh ra, anh mở nắp rồi đưa đến trước mặt tôi.
Tôi hơi trầm mặc: “Em đến kỳ sinh lý nên không uống được nước lạnh.”
Hôm qua lúc ăn cơm thì tôi đã nhắc đến chuyện này với anh rồi.
Bàn tay của Lục Triết khẽ dừng giữa không trung.
Sau đó chai nước đó được Quý D/ao nhận lấy, cô ấy nhìn xung quanh một vòng rồi chỉ cửa hàng trà sữa bên cạnh: “Anh mau đi m/ua cho chị Lâm D/ao ly trà sữa nóng đi.”
Lục Triết không nói hai lời mà lập tức đi m/ua.
Quý D/ao lại gọi anh: “Em cũng muốn uống.”
“Này, vừa rồi trên tàu điện là ai nói muốn gi/ảm c/ân hả? Kêu anh một tiếng ba đi rồi anh m/ua cho em.”
Cách nói của Lục Triết nghe rất lạ, trực giác của tôi cho biết có gì đó không đúng, cho nên tôi bước về phía trước một bước rồi kéo lấy cánh tay anh: “Em đi với anh.”
“…”
Bầu không khí xung quanh đột nhiên hơi kỳ lạ.
Trong bầu không khí kỳ lạ này tôi và Quý D/ao mỗi người cầm một ly trà sữa, Lục Triết kéo vali đi phía sau, chúng tôi đi đến một khách sạn ở phía cửa nam của trường học.
Quý D/ao hò hét muốn được nhìn thấy trường học của chúng tôi, muốn đến xem thử thức ăn trong trường chúng tôi ngon không, cho nên buổi trưa chúng tôi đã ăn cơm ở nhà ăn.
Tôi lấy cơm xong thì quay lại bàn hỏi Quý D/ao có cần lấy canh miễn phí của trường không, cô ấy đứng lên định đi cùng tôi.
“D/ao Dao, em cứ ngồi đi, anh đi được rồi.”
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên nhà ăn không có người, câu nói này của Lục Triết vang lên vô cùng rõ ràng.
Tôi và Quý D/ao đồng thời đứng yên tại chỗ, Quý D/ao nói: “Anh đang gọi ai?”
Lục Triết khẽ dừng lại, sau đó anh đi đến bên cạnh tôi: “Anh gọi bạn gái anh, không lẽ anh còn gọi em à? Con trai.”
Ngay lập tức Quý D/ao không nói nên lời.
Cô ấy đứng bên dưới ánh đèn sáng của nhà ăn, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, nhìn dáng vẻ của cô ấy hơi đáng thương.
Lúc đến lấy canh, Lục Triết múc thêm một chén đưa vào tay tôi, sau đó anh đến bên cửa sổ quẹt thẻ thanh toán m/ua một bát canh.
Tôi hơi ngây người: “Quý D/ao, cô ấy không ăn sao?”
Anh không quan tâm, còn hơi khó chịu.
“Thứ này nhạt như nước ốc, Quý D/ao kén ăn lắm, sao cô ấy ăn quen được?”
Tôi không còn biết phải diễn tả thế nào nữa.
Khoảnh khắc này, trong lòng tôi có biết bao nhiêu khó xử.
Bình luận
Bình luận Facebook