7.
Rất khó tưởng tượng nổi tôi lại là hắc nguyệt quang của Lục Tầm Lễ.
Nhưng sau khi nhận rõ địa vị của mình rồi thì tôi càng giống như đang tìm đường ch*t.
Ỷ sủng mà kiêu, tôi tìm về sức sống thanh xuân của mình từ trên người anh ấy.
Tôi sẽ gọi điện cho Lục Tầm Lễ, tôi bắt anh ấy đến thành tây xếp hàng m/ua bánh kem cho tôi.
Nửa đêm tôi cũng lay anh ấy tỉnh lại, bắt anh ấy đi tản bộ với tôi.
“Từ Uất Niên, anh thấy em tinh lực tràn đầy thật đấy, chúng ta làm chút chuyện gì đi.”
Lục Tầm Lễ xoay người đ/è tôi xuống, đôi mắt của anh ấy đen như mực, giống như chứa đựng cả dãy ngân hà.
“A, bây giờ anh không chịu đi tản bộ với em thì sau này già sinh bệ/nh sẽ không có ai theo anh vào viện đâu.”
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng thì tôi cảm nhận được một luồng khó chịu mãnh liệt.
Lục Tầm Lễ bị tôi dọa sợ xanh mặt, vội vàng đưa tôi đến bệ/nh viện, sau khi làm kiểm tra xong thì tôi phát hiện mình mang th/ai rồi.
Tôi cầm báo cáo kiểm tra ngồi ngẩn người ở hành lang.
Lục Tầm Lễ ngồi bên cạnh tôi, trầm mặc rất lâu: “Nếu như không muốn, có thể... không cần trước.”
Trên báo cáo thể hiện cái th/ai đã ba tháng rồi.
Chắc là đêm đó, đêm mưa to, chỉ duy nhất một lần phóng túng không có bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.
Anh ấy còn lợi hại hơn, một tên trúng đích.
Thật ra tôi có chú ý thấy lúc bác sĩ thông báo tôi mang th/ai, trong mắt anh ấy có một tia vui mừng lóe lên.
Nhưng rất nhanh đã bị anh ấy che giấu.
“Tổ chức hôn lễ sớm thôi, để bụng em to lên thì mặc váy cưới x/ấu lắm.”
“Em nói cái gì?” Lục Tầm Lễ nghiêng người đ/è lấy bờ vai của tôi, ánh mắt chăm chú dán ch/ặt vào mắt tôi.
Anh ấy sợ mình nghe nhầm.
Tôi cười: “Tổ chức hôn lễ sớm, đừng nói là anh còn chưa chuẩn bị gì nhé?”
Bình luận
Bình luận Facebook