Trương Hàn đi điều tra qu/an h/ệ giữa Dư Tiểu Thanh và Triệu Tuấn An, biết bọn họ thanh mai trúc mã, còn từng là hàng xóm.
Trọng Minh dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: "Hắn không biết đứa bé trong bụng rốt cuộc có phải của hắn hay không, liền muốn Dư Tiểu Thanh ph/á th/ai trước.”
“Hả?”
Ta lắc nhẹ chén trà trong tay, nhìn canh trà vàng óng hơi nhộn nhạo, thờ ơ hỏi: "Ngô thị cũng nghĩ như vậy?”
Trọng Minh mặt không chút thay đổi nói: "Bà ta ngược lại muốn Dư Tiểu Thanh sinh con, nếu đến lúc đó không giống Trương Hàn, sẽ xử trí bọn họ.”
Quả nhiên vẫn là lão bà ngoan đ/ộc.
Những năm đó Ngô thị vì để cho ta thuận lợi mang th/ai hài tử, không ít lần nghĩ biện pháp giày vò ta, thậm chí con rết phù thủy gì cũng cho ta ăn qua, hiện tại nhớ tới ta đều cảm thấy gh/ê t/ởm.
Dư Tiểu Thanh bị Trương Hàn nạp vào trong phủ làm thiếp, ngày vào cửa kính trà cho ta, nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Trương Hàn, ta nhận lấy nước trà nhấp một ngụm, tiện tay đưa cho ta một phong bì đỏ.
Trương Hàn khẩn cấp muốn ta đem một phần tài sản cho Trương Bằng Viễn, ta lại nói còn phải suy nghĩ thêm chút thời gian, "Di nương nó vừa mới vào phủ, lòng nó cũng không biết nghiêng về ai, nếu thiếp dốc lòng giáo dưỡng nó, cuối cùng nó vẫn là nhớ kỹ di nương thì sao, thiếp không phải uổng phí công sức sao?"
“Vậy nàng muốn thế nào?”
Trương Hàn vẫn có chút chột dạ, cho nên ngoài miệng cũng không cường ngạnh.
“Nhìn thêm chút thời gian đi, dù sao lâu ngày cũng thấy lòng người.”
Ta quay đầu đi, trong lòng lại nghĩ đến những ngày Trương Bằng Viễn ở Việt Sơn thư viện, những chuyện lớn nhỏ này đều bị ghi nhớ vài cái, chỉ là bị ta ngăn cản mới không truyền vào trong phủ.
Việc này chính Trương Bằng Viễn cũng không dám nói, Ngô Diệu mang theo hắn đi khắp nơi chơi đùa hoang phế bỏ quên việc học vốn cũng không phải chuyện có thể nói với người khác, thiếu sự quản thúc của đại nhân, hai người tụ cùng một chỗ là có thể làm trời làm đất.
Trương Hàn xuân phong đắc ý, trong nhà lại có kiều thê mỹ thiếp, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu khoái lạc, thừa dịp hắn s/ay rư/ợu, ta để cho hắn ký xuống rất nhiều văn thư, có sản nghiệp trước kia ta chuyển cho hắn, còn có lúc hắn thiếu n/ợ lập văn thư muốn tự mình hoàn trả, cuối cùng là một tờ giấy cùng thư hòa ly.
Ánh nến mờ nhạt, nhìn Trương Hàn ghé vào trên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự, ta đem những công văn này nhất nhất cất kỹ bỏ vào trong hộp.
Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu gió đông.
Bệ/nh cũ của Dư Tiểu Thanh năm trước phát tác, đ/au hai ngày một đêm, mới thuận lợi sinh hạ nữ nhi.
Mà Trương Hàn đang ở trong sò/ng b/ạc chơi đến khí thế ngất trời.
Ngô thị bảo vú già ôm đứa bé tới, lại cầm lấy bức họa Triệu Tuấn An so sánh, lông mày nhíu càng sâu.
Bà già bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, "Lão thái thái, vừa nhìn đã biết không phải là con của thiếu gia, mặt mày không giống chút nào...... Ngược lại có chút giống vị trong tranh này.”
“Tiện nhân, quả nhiên sau lưng Hàn nhi ta thông đồng với người khác.”
Trong mắt Ngô thị hiện lên một tia á/c lệ, ghé vào bên tai vú già nói: "Đi, đem th/uốc ta chuẩn bị bưng tới, tiện nhân này sinh con chính là đi ở q/uỷ môn quan, ai cũng không đoán trước được kết quả như thế nào.”
“Lão thái thái nói rất đúng, lão thái thái từ bi.”
Vú già xoay người rời đi, Ngô thị ôm tã lót trẻ con, trong mắt hiện ra u quang lạnh như băng.
Trọng Minh đem tin tức báo cho ta biết, ta trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: "C/ứu đứa bé kia đưa đến Dục Anh Đường, tốt x/ấu gì cũng là một mạng người.”
Trọng Minh tìm được đứa bé trong một cái giếng cạn, lúc ấy nó được bọc trong một chiếc chăn, nếu không phải bên trong giếng có khá nhiều cành khô cũng do tấm chăn coi như cũng dày, chỉ sợ nó đã trực tiếp bị ngã ch*t.
Cho dù không có, một đêm không ai phát hiện, đứa nhỏ này cũng sẽ bị đông ch*t.
Ngô thị quả thật lòng dạ á/c đ/ộc.
Bình luận
Bình luận Facebook