Vượt Thời Gian

Chương 9

20/03/2025 17:08

Ngoài Hàn ca, tôi không còn ai để bận lòng trên đời này nữa.

Anh ấy không biết mình quan trọng với tôi thế nào. Nếu không có anh, tôi chẳng buồn nghĩ đến tương lai, bởi tôi sẽ chẳng có tương lai nào cả.

Thực ra tôi chỉ có chút khôn vặt, nói gì đến chí lớn?

Nếu có, thì cũng chỉ là vì tôi muốn cùng anh bước ra từ bóng tối, hướng về cuộc sống tươi sáng.

Sau khi Hàn ca ch*t, chỗ dựa của tôi cũng biến mất.

Tôi mâu thuẫn lắm. Anh hy sinh thân mình mở đường sống cho tôi, dặn tôi phải sống, nên tôi không dám ch*t.

Nhưng không dám ch*t, mà tôi cũng chẳng thiết sống.

Tôi chạy từ bệ/nh viện về nhà, nh/ốt mình trong phòng, không biết xử trí thế nào với mạng sống này, chỉ nằm bất động nhịn ăn nhịn uống, như thể bản thân ngừng lại thì thời gian cũng ngừng theo.

Cho đến một ngày, "cót két" - tiếng cửa mở vang lên. Ánh sáng lọt vào phòng, Tông Ngạn đứng giữa luồng sáng.

Lúc ấy cậu mười hai tuổi, nhưng trên mặt chẳng có chút ngây thơ nào.

Cậu hỏi tôi: "Hà Thúc, chú cũng không muốn cháu nữa phải không?"

Tôi ngồi dưới đất ngước nhìn. Biểu cảm cậu bé thật tĩnh lặng, tĩnh lặng khác thường so với tuổi.

Môi tôi run run, nước mắt bất ngờ trào ra.

Đó là lần đầu tiên tôi khóc đến thế kể từ khi Hàn ca ra đi.

Khi tôi ôm Tông Ngạn khóc xong, cậu lại hỏi: "Cháu nấu mì gói rồi, chú ăn một miếng không?"

Tôi ăn.

Ăn xong, tôi nói với Tông Ngạn: "Cháu yên tâm, chú sẽ không bỏ cháu."

Tông Ngạn gật đầu: "Vậy cháu cũng không bỏ chú."

Sau đó, tôi b/áo th/ù cho Hàn ca, leo lên vị trí đứng đầu băng đảng, dần chuyển hóa hoạt động của hội từ hắc sang bạch.

Còn Tông Ngạn thì lớn lên từng ngày như thế.

Ngồi trước m/ộ Hàn ca, tôi vừa đ/ốt vàng mã vừa nói: "Năm nay vẫn chưa dẫn được thằng nhóc Tông Ngạn tới thăm anh, không biết anh có tò mò không. Dù sao nó cũng trưởng thành rồi, dạo này nghịch ngợm suýt khiến em đi/ên tiết..."

Tôi thở dài.

Gió thổi tàn tro trong bát hương vụt lên, dính đầy mặt. Không biết có phải Hàn ca đang trách tôi dạy con anh hư.

Thực ra tình cha con họ chẳng sâu đậm.

Từ ngày Hàn ca mất, Tông Ngạn chưa một lần viếng m/ộ. Theo nó, đó chỉ là tấm bia vô tri.

Nhưng tôi hiểu.

Dù Hàn ca đối xử tốt với huynh đệ, cũng không che được sự thật: anh không phải người cha tốt.

Mẹ Tông Ngạn tên Lý Thư Âm, một trong những bạn gái cũ của Hàn ca. Họ đến với nhau nhanh, chia tay cũng nhanh, tình cảm như tia chớp thoáng qua rồi tắt.

Hàn ca không hề biết cô ta lén sinh con. Khi cô dẫn người tới nhận cha, anh sửng sốt.

Năm đó, Tông Ngạn năm tuổi, Hàn ca hai mươi ba, còn tôi mười bảy.

Thư Âm cũng mười tám tuổi khi làm mẹ.

Lúc trẻ, cô bất cẩn, bụng mang th/ai không rõ nên tưởng mình phát phì. Đến khi phát hiện thì đã muộn, đành sinh con.

Sinh xong, cô hối h/ận.

Cô không cho Tông Ngạn gọi mẹ, luôn giới thiệu nó là em trai. Thích ăn chơi, cô qua lại nhiều bạn trai, có kẻ gh/ét Tông Ngạn vướng víu.

Sau năm năm chật vật, cô quyết định trả con về cho cha ruột.

Hôm đó, Hàn ca vừa hút th/uốc vừa cáu kỉnh: "Sao tao biết mày không lừa tao? Nhỡ đâu..."

Thư Âm trừng mắt: "Không tin thì đi làm xét nghiệm ADN! Dù sao tao cũng nuôi nó giùm mày năm năm rồi, giờ đến lượt mày!"

Tông Ngạn năm tuổi đứng im nghe.

Sau đó, Thư Âm biến mất. Hàn ca lùng khắp Hồng Kông không tìm được. Nghe nói cô theo đại gia sang đại lục, xe sang đón rực rỡ.

Còn Tông Ngạn, như hạt bụi vương trên áo mới, bị phủi đi nhẹ nhàng.

Cũng năm đó, Hàn ca dẫn Tông Ngạn đi ăn, bị khiêu khích đ/á/nh nhau, để quên đứa bé dưới gầm bàn.

Có lẽ khởi đầu quá tệ nên hai cha con chẳng thể thân thiết nổi.

Hàn ca cũng không biết cách gần gũi con, thường trốn tránh bằng cách giao nó cho tôi.

Nói tôi coi Tông Ngạn như con, chăm sóc giúp anh.

Tôi thực sự đã đưa đón nó đi học, xách cặp, họp phụ huynh, để nó ngủ trên lưng.

Tôi thấy Tông Ngạn nói đúng.

"Nó không bỏ tôi" - chính nó cho tôi điểm tựa mới.

Chúng tôi "cần nhau".

Chỉ không ngờ, theo thời gian, sự cần ấy biến chất...

"Haizz."

Tôi thở dài, ném nắm vàng mã cuối vào lửa.

Lần này không dám nói ra, chỉ thầm nghĩ: 'Xin lỗi Hàn ca, em thật sự không dạy nó những thứ đó.'

Đang ngắm lửa ch/áy, thuộc hạ cầm điện thoại chạy tới.

Tôi nghe máy, giọng A Khôn gấp gáp vang lên:

"Đại ca, thiếu gia mất tích rồi!!!"

Danh sách chương

5 chương
20/03/2025 17:14
0
20/03/2025 17:12
0
20/03/2025 17:08
0
20/03/2025 17:04
0
20/03/2025 17:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận