Người vớt x/á/c đang thắp hương, Lục Bà đứng bên, mặt tối sầm, không nói một lời.
Giữa ban ngày, hai x/á/c ch*t dưới nước hiện ra rõ rệt đến rợn người.
Đôi mắt trợn ngược của bà nội như đang dõi theo đám đười ươi bên ao.
Còn chú ba úp mặt xuống nước — dưới ánh nắng, mọi người mới nhận ra đầu chú bị cắm trong chiếc thùng gỉ sét cũ kỹ.
Cô út run cầm cập hỏi bác gái:
"Hồi trưa chị hai có bảo... anh hai xách thùng đi mò ốc đúng không?"
Bác gái cũng tái mặt, quay sang mẹ tôi đang bị trói:
"Con mụ chị hai nhà mày đi/ên rồi, lời của nó nói chỉ có đứa ngốc như mày mới tin!"
Mẹ tôi cười khúc khích như vừa thấy trò hề, ngón tay lải nhải chỉ về x/á/c chú ba:
"Ốc bươu to quá! Cha Đậu Oa giỏi lắm! Mẻ này cả tháng chẳng lo đói!"
Lục Bà chỉ lườm qua rồi lặng thinh, bởi người vớt x/á/c đã xuống nước.
Mấy kẻ liều mạng trong làng bu lại xem, thấy nén hương dẫn h/ồn mãi chẳng ch/áy, xôn xao tiếng bàn tán:
"Bảo rồi, nhà này bị quả báo!"
"Chuẩn đấy! Xưa họ nghèo rớt mồng tơi, bảy năm nay bỗng phất lên như diều gặp gió."
"Thằng cả lười nhác suốt ngày ăn thịt, đứa út thì rư/ợu chè th/uốc lá phè phỡn. Khéo tr/ộm cư/ớp của người ta nên giờ ch*t dở đi/ên dại, đáng đời!"
"Lão bà tám mươi tuổi còn đỏm dáng, suốt ngày trang điểm đỏ choét, gọi thầy cúng phù phép. Giờ ch*t không nhắm mắt được cũng phải!"
Lý thị — kẻ th/ù không đội trời chung với bà nội tôi — đứng sát mép ao, vừa khạc nhổ vừa nói như rít qua kẽ răng.
Có người kéo tay bà ta thì thào:
"Khẽ thôi, bà ấy giờ thành yêu quái rồi. Lỡ động vào, gặp nghiệp là không ai gỡ được đâu."
Lời qua tiếng lại càng lúc càng cay đ/ộc, nhưng gia đình tôi chẳng buồn để ý.
Người vớt x/á/c đột nhiên hốt hoảng bơi vào bờ, mặt mày tái mét như vừa thấy thứ kinh khủng dưới đáy ao.
Bình luận
Bình luận Facebook