Tôi bị Lục Minh lôi về nhà suốt quãng đường. Hắn quỳ xuống đất, cẩn thận thoa cho tôi một lớp th/uốc giảm sưng.
"Có gì muốn nói không? Hả?"
Tôi cắn ch/ặt môi, quay mặt đi: "Đánh người là sai, nhưng nếu xảy ra lần nữa, em vẫn sẽ dạy cho gã bài học."
Lục Minh đưa tay xoa đầu tôi: "Em làm rất tốt, Mạc Tri Nam, anh nói thật đấy."
Tôi quay đầu nhìn hắn.
"Nhưng lần sau, anh hy vọng em có thể bảo vệ bản thân tốt hơn. Cách gã hai bước chân có con d/ao rọc giấy, hành lang lớp học đối diện cửa có camera an ninh. Nếu gã nhất quyết bám riết em, em có chắc mình thoát được không?"
Những điều hắn nói, tôi chưa từng nghĩ tới.
Tất cả những gì tôi không tính toán, hắn đều đã lo liệu thay.
"Em không sao là được, còn có anh đây."
Khi bị ép phải công khai giới tính trước đám đông, tôi không khóc.
Khi vật lộn với Vương Hạo - kẻ có thể lực chênh lệch, tôi không khóc.
Nhưng khi Lục Minh nói rằng tôi còn có hắn, mũi tôi bỗng cay cay.
Tôi đang định chui vào lòng Lục Minh, hắn bỗng né người tránh đi.
"Chúng ta còn một chuyện chưa nói rõ phải không?"
Tôi ôm hụt, ngơ ngác nhìn hắn.
"Hôm nay em trốn tránh anh, có phải vì em không muốn ở bên anh?"
Tôi như bị dội gáo nước lạnh, kinh ngạc ngẩng mặt lên: "Không phải, em chỉ..."
Lục Minh vẫn quỳ dưới đất, nhưng nắm ch/ặt tay tôi.
"Vậy em thề đi, em yêu anh."
Đến lúc này, mọi tâm tư đều không thể giấu giếm.
Tôi rút tay lại, giọng lạc đi: "Em... em thích anh. Nhưng Lục Minh à, em... em không có tiền."
Thực ra tôi đã nghĩ đi nghĩ lại những lời này hàng trăm lần.
Tôi thích Lục Minh - con người phóng khoáng dũng cảm, luôn đứng sau che chở, dìu tôi từng bước trở nên mạnh mẽ. Nhưng tôi chẳng có gì cả.
Hắn dễ dàng đưa 5 vạn cho người ta để bịt miệng, còn tôi phải khắc cả thùng, thậm chí mười thùng mèo gỗ mới đủ. Đã mất mặt đến cùng cực rồi, tôi bất chấp nói hết: "Em livestream b/án đồ gỗ, một tháng cũng chỉ ki/ếm được hai nghìn ba. Tám trăm là sinh hoạt phí và để dành ít tiền m/ua gỗ, còn lại đều gửi về cho ông. Yêu anh, em chẳng thể cho anh thứ gì cả."
Lục Minh im lặng hồi lâu, bỗng ngẩng đầu lên dụi mặt vào ng/ực tôi.
"Mạc Tri Nam, em định khắc mèo nuôi anh à?"
Tôi tự mình nói thì không thấy sao, nghe Lục Minh nhắc lại, tôi bỗng thấy x/ấu hổ vô cùng.
"Em... ý em là vậy, anh hiểu chưa? Đừng thích em nữa, Lục Minh ạ."
Lục Minh tựa đầu lên vai tôi, hơi thở phả vào cổ khiến tôi ngứa ran.
"Anh không chịu. Em thích anh mà không cho anh thích lại, đâu có lý lẽ nào thế? Em thử nghĩ xem, như vậy có công bằng với anh không?"
Tôi bị những nụ hôn của hắn làm cho mê muội, đầu óc mụ mị theo.
Thế nào là công bằng? Tôi không biết.
Tôi chỉ biết đêm hôm đó, tôi khao khát được ôm ch/ặt lấy hắn giữa màn đêm chập chờn.
Khi trăng lên ngọn cây, tôi chỉ biết thầm cảm ơn vì Lục Minh chưa đọc mấy truyện fanfic.
Nếu không, tôi mới thực sự tiêu đời.
Bình luận
Bình luận Facebook