Tạ Thích ghì ch/ặt tôi, rút điện thoại gọi ngay:
"Đỗ xe trước cổng trạm y tế trường, nhắn với nhà họ Kỳ..." Hắn liếc nhìn tôi, mép cong lên đầy tà mị: "Hôm nay thiếu gia Kỳ Hoạch sang nhà tôi làm khách."
"Ê! Ai đồng ý? Tôi không đi!"
Tạ Thích c/ắt ngang cuộc gọi. "Ái chà, sao cậu không nói sớm? Người của tôi làm việc nhanh như chớp, giờ chắc đã truyền tin xong xuôi. Lỡ mồm rồi, đâu thể thu lại được."
Tôi tức đến mức muốn x/é x/á/c hắn làm trăm mảnh.
"Gi*t người là phạm pháp đấy." Hắn véo má tôi một cái, "Ngoan ngoãn thu hồi sát khí của cậu đi."
Nén cơn tức muốn trợn ngược mắt, tôi nghiến răng: "Đã bảo không đi! Tôi tự về được!"
"Đứng không vững mà còn đòi tự về?" Tạ Thích chụp lấy cổ tay tôi dí vào ng/ực hắn, "Không nhận ra mình đang phát tình sao?"
"......Cái gì?!"
"Tin tức tố của tôi kí/ch th/ích cậu phát tình đấy." Hắn cúi sát tai tôi thở dài, "Cơ thể cậu giờ đang rất cần tôi đấy."
Nhục! Qúa nhục!
Đây là sự s/ỉ nh/ục tột cùng!
Tuyệt đối không thể được!
Bình luận
Bình luận Facebook