4.
Là một th* th/ể, ngủ chính là việc tôi giỏi nhất.
Nhưng dù sao ở trên mặt đất cũng không mát bằng dưới lòng đất, cảm giác chưa được bao lâu tôi đã tỉnh giấc.
Khi tôi mở mắt ra thì Chu Diễn đã không còn ở đó.
Tôi đi quanh phòng khách một vòng cũng không thấy người đâu.
Lúc ngồi lên ghế sofa, tôi vô tình chạm phải cái điều khiển, đột nhiên vật trước mặt tôi sáng bừng lên.
Không chỉ sáng, mà giây tiếp theo nó còn bắt đầu nói chuyện!
Thật là kỳ lạ!
Tôi suýt nữa bị thứ đó làm cho sợ đến sống lại, nhảy dựng lên rồi lao thẳng ra ngoài.
Vừa khéo lúc đó cửa mở, Chu Diễn trở về.
Không kịp phân biệt nam nữ gì nữa, tôi lập tức nhào vào lòng anh ta, chỉ tay về phía "tà vật" kia, hoảng lo/ạn: "M/a! Chu Diễn, nhà anh có m/a!"
Chu Diễn nhìn theo hướng tôi chỉ: "Một th* th/ể nghìn năm mà cũng sợ m/a à?"
"Tôi đâu phải m/a, tôi... Tôi cùng lắm chỉ tính là người ch*t còn sống."
Chu Diễn đưa tay muốn gỡ tôi ra khỏi người anh ta, tôi tưởng anh ta định bỏ chạy, liền dùng tay chân quấn lấy anh ta ch/ặt hơn.
"Anh đã đào tôi lên thì phải chịu trách nhiệm với tôi."
Chu Diễn bất lực, kéo tôi đến bên sofa, cúi người bấm điều khiển.
Màn hình ngay lập tức chuyển sang một chương trình khác.
Tôi chớp mắt, nhìn những hình ảnh liên tục thay đổi trên đó, chợt nhớ đến thứ mà dân làng từng nhắc đến.
"Đây chẳng phải là... Tivi sao?"
Chu Diễn không trả lời, nhưng biểu cảm kh/inh thường của anh ta đã nói lên tất cả.
Tôi chậm rãi trèo xuống khỏi người anh ta, cười gượng hai tiếng: "Khoa học thời nay, thật là phát triển quá nhỉ."
Chu Diễn chỉnh lại áo sơ mi bị tôi làm nhăn, nghiêng đầu nhìn tôi: "Với cái gan của cô, cô thực sự muốn phản kháng tôi à?"
"Tôi không có, tôi..." Nói đến đây mới nhận ra có gì đó không đúng: "Sao anh biết tôi muốn phản kháng anh!"
"Không biết tối qua là ai đã nói mớ cả đêm."
"Khoan đã." Tôi sửng sốt: "Anh, anh, anh nghe lén tôi!?"
"Tôi thích gọi đó là nghiên c/ứu hơn."
Nói rồi, Chu Diễn rút ra một cuốn sổ tay từ trong người ra.
Tôi ghé mắt nhìn, thấy trên đó viết:
Họ tên: Vệ Đào.
Tuổi x/á/c: Khoảng 3000 năm.
Ngoại hình: Da trắng, cảm giác đàn hồi tốt, tạm thời chưa phát hiện vết thâm do tình trạng bất thường nào.
Hành vi: Có thể thực hiện các hoạt động như người bình thường như đi lại, chạy, ngủ, đặc biệt khi ngủ hay nói mớ.
"Những thứ này đều viết về tôi à? Ghi chép cũng chi tiết phết nhỉ."
Tôi gãi gãi tai, thì thấy Chu Diễn lại lấy bút ra viết tiếp:
Tính cách: Nhát gan, sợ m/a, còn hơi ngốc nghếch.
"Anh nghĩ tôi m/ù chữ à? Tôi biết đọc đấy nhé!" Tôi không vui, gi/ật phắt lấy cuốn sổ: "M/ắng tôi ngay trước mặt tôi như thế, có phải hơi quá đáng không!"
"Vậy à?" Chu Diễn bình thản cất bút: "Vậy lần sau tôi viết sau lưng cô."
"Thế còn nghe được."
Nói xong, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng: "Ở đâu cũng không được viết, những thứ anh viết không khách quan chút nào."
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Chu Diễn lộ ra chút ý cười.
"Cô còn biết cái gì gọi là sự thật khách quan à, hiểu biết gh/ê nhỉ."
Tôi nghi ngờ Chu Diễn đang coi thường mình và cảm giác tôi đã tìm được bằng chứng.
Sau khi biết món đồ kia là tivi, tôi chợt phát hiện ra một cách để làm quen với thế giới này nhanh chóng.
Thế là tôi bắt đầu... Cắm mặt xem tivi.
Lúc này, tôi đang xem một bộ phim tình cảm cổ trang, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Chu Diễn không thể chịu nổi nữa: "Toàn là giả thôi."
"Anh mới là giả! Cả nhà anh đều là giả!"
Chu Diễn cạn lời: "Những nhân vật này hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử, đạo cụ cũng không hề có tính khảo cổ, có thể nói là chẳng có cơ sở khoa học nào. Hơn nữa, cô đã ch*t được 3000 năm, đến chút kiến thức cơ bản này mà cũng không biết sao?"
"Vâng, vâng, vâng, anh giỏi, chỉ có giáo sư Chu anh là giỏi nhất!"
Tôi tức gi/ận quay lưng lại không thèm để ý đến anh ta nữa, liếc mắt thấy anh ta rút cuốn sổ tay ra và bắt đầu viết gì đó.
Cuối cùng, không thể kìm nổi tò mò, tôi lại ghé mắt xem.
Tôi nhìn thấy Chu Diễn đang cười tủm tỉm viết thêm một câu: "Tính tình nóng nảy."
Anh ta lại m/ắng tôi!!!
Bình luận
Bình luận Facebook