Chuyện tôi yêu đương với Giang Hiểu Du cuối cùng cũng bị ba tôi phát hiện.
Lý do rất đơn giản: khi đăng ảnh góc nghiêng của Giang Hiểu Du lên vòng bạn bè, tôi lỡ tay bấm nhầm “chỉ hiển thị với một số người” thành “chỉ hiển thị với ba người”.
Bài đăng đó nhận được đúng ba bình luận:
Ba tôi: 【?】
Mẹ tôi: 【Đây chẳng phải là con nhỏ nhà họ Giang sao? Hai đứa có qu/an h/ệ gì vậy?】
Tống Dư Thâm: 【。】
Tới lúc điện thoại ba tôi gọi tới liên tục, tôi mới nhận ra cái “vòng bạn bè khoe tình yêu” đó... đúng ba người bị ẩn khỏi danh sách xem là ba, mẹ và Tống Dư Thâm.
Ba tôi: “Tống Tinh Tinh, ba đã dặn con bao nhiêu lần là đừng dính dáng gì tới nhà họ Giang, vậy mà con chơi lớn luôn hả?!”
Tôi ấp úng, theo bản năng định đẩy nồi sang cho Tống Dư Thâm:
“... Không phải đâu, con với Giang Hiểu Du cũng bình thường thôi... là em con thân với cô ấy hơn!”
Đúng lúc đó, Tống Dư Thâm bước vào ký túc xá.
Tôi ra sức nháy mắt cầu c/ứu, ý bảo cậu ấy nhận điện thoại giùm. Thế mà cậu ta phớt lờ tôi, mặt lạnh như tiền, đeo tai nghe lên rồi coi như tôi không tồn tại.
Sau chuyện đó, hai đứa tôi cãi nhau to một trận.
Cũng nhờ vậy mà Tống Dư Thâm bộc lộ bí mật thích con trai.
Qu/an h/ệ giữa chúng tôi trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đêm khuya yên tĩnh, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Tống Dư Thâm sao lại thích con trai?
Cậu ấy thích ai vậy?
Ba biết chuyện, sao tôi lại không biết gì?
Hóa ra mối qu/an h/ệ giữa tôi và Tống Dư Thâm không thân thiết như tôi nghĩ.
Nhận thức đó khiến tôi vô cùng thất vọng, bực bội tới mức muốn ăn liền một ký cơm trắng.
Tôi cứ suy nghĩ mãi về "khúc mắc tình anh em" với Dư Thâm, đến mức không còn thời gian chơi game với Giang Hiểu Du.
Cô ấy không vui, nhắn tin cằn nhằn hai lần, tôi cũng chẳng có tâm trạng dỗ dành, chỉ thuận miệng hứa m/ua cho cô ấy cái túi mới nhất của thương hiệu Xiang.
Tôi thấy trên mạng nói, muốn dỗ bạn gái thì: “bao trị bách bệ/nh”. Quả nhiên hữu hiệu.
Giang Hiểu Du giọng điệu mềm lại:
“Vậy còn được. À, chuyện lần trước em nhờ anh hỏi, anh hỏi chưa?”
Tôi hoàn toàn quên mất:
“Chuyện gì cơ?”
Giang Hiểu Du tức n/ổ phổi:
“Em biết ngay là anh chẳng để tâm! Em nhờ anh hỏi ba anh xem vụ đấu thầu bên Tây Thành, ông ấy định ra giá bao nhiêu! Rốt cuộc anh có yêu em không vậy?!”
Tôi cũng bực theo:
“Giá thầu là bí mật kinh doanh, dù anh có biết cũng không thể nói! Chuyện đó liên quan gì đến yêu hay không yêu?!”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây... rồi cúp máy.
Tôi tức đi/ên:
“Đúng là có bệ/nh! Có người còn ng/u hơn cả tôi nữa kìa, hiểu pháp luật không đấy?!”
“Tôi cũng thấy ng/u thật.”
Tôi gi/ật b/ắn mình, quay lại mới thấy Tống Dư Thâm không biết từ lúc nào đã về ký túc xá, đang nhìn tôi, cười như không cười.
Kể từ trận cãi vã bữa kia, đây là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện với tôi.
Trong lòng tôi vui muốn xỉu, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng:
“Vào cũng không nói tiếng nào, nghe lén người khác nói chuyện là không đúng đâu nha.”
Tống Dư Thâm tháo túi đeo chéo, tiện tay cởi hai nút cổ áo sơ mi trắng, rồi nghiêng đầu, giọng hờ hững:
“Lo cậu bị lừa thôi, coi như là bảo vệ?”
Tôi nhìn gương mặt Tống Dư Thâm, tim bỗng đ/ập lo/ạn.
Tôi theo phản xạ ôm ng/ực.
Ch*t rồi.
Chắc do mấy hôm nay thức khuya quá, cơ thể yếu đi.
Thấy vậy, Dư Thâm nhíu mày:
“Chỗ nào khó chịu à?”
Tôi giơ tay cản cậu ấy lại.
Cậu ấy khựng lại, tay sắp chạm vai tôi cũng rút về.
Ánh mắt Dư Thâm dần tối đi, nụ cười cũng gượng gạo hơn:
“Gì vậy, biết tôi thích con trai rồi... cậu không dám để tôi chạm vào à?”
“Anh à, anh không cần phải đề phòng tôi vậy đâu, thật ra tôi...”
Ngay giây sau đó, tôi ngửa mặt há miệng ——
ợ một cái siêu to khổng lồ.
Bánh bao hẹ ăn sáng phát huy tác dụng.
Tôi cảm thấy sảng khoái, nhảy tại chỗ hai cái:
“Ổn rồi đó, anh nói tiếp đi, anh thật ra là... gì cơ?”
Tống Dư Thâm gi/ật giật khóe môi:
“... Thật ra là, tôi rất muốn đ/ấm cậu.”
Bình luận
Bình luận Facebook