Sớm hôm sau, phụ thân ta cầm cuốc đứng giữa cổng phủ công chúa.
Ta ngồi xổm trong góc tự kiểm điểm.
Phụ thân vừa hùng hổ trừng mắt nhìn đầu đường, vừa m/ắng ta:
"Tần Oản Oản, hôm nay phụ thân nói thật với con, hễ tên mã phu kia dám tới, phụ thân sẽ vung cuốc đ/ập ch*t nó, để nó biết thế nào là không biết trời cao đất dày."
Rồi Tạ Hoè tới.
Y ngồi cao trên lưng ngựa, mặc áo cổn đỏ rực rỡ oai phong lẫm liệt, chỉ thần thái vẫn lười biếng như thường.
Y lười, nhưng hơn trăm Cấm Vệ quân phía sau lại tinh nhuệ lắm, kẻ nào cũng trang bị Tú Xuân đ/ao, dữ tợn vây kín phủ công chúa.
Khiến phụ thân ta kinh hãi vứt cuốc, quỳ sụp xuống ngay, khẽ lẩm bẩm:
"Có phải mấy nay ta quên đ/ốt vàng mã cho mẫu thân con không, thế nào lại dẫn cả tên thừa tướng Diêm Vương đến cửa thế, nhìn cái thế này, chẳng lẽ y đến tịch thu gia sản nhà ta…"
Lẩm bẩm xong phụ thân bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gào:
"Thừa tướng đại nhân minh xét cho, thảo dân không chức quan chẳng buôn b/án, trong nhà toàn di vật Trưởng công chúa lúc sinh thời để lại."
"Trưởng công chúa thanh liêm, phần lớn bạc tiền đều quyên cho quân ngũ, trong phủ thật không dư đồng nào, mấy năm nay để nuôi Oản Oản, thảo dân bữa no bữa đói, ngay cả dịp lễ tết vào cung diện kiến Thánh thượng, muốn m/ua bức tranh chữ cũng không có bạc."
“.........Hu hu hu… Ôi công chúa ơi là công chúa ơi.”
"Xin đại nhân chớ tin lời gièm pha của tiểu nhân, nhà thảo dân thật chưa từng tham ô đâu........... mong ngài mở mắt xét, lần này ngài đến, thảo dân cùng Oản Oản sống quá khốn khổ......"
Phụ thân ta khóc nức nở không dứt, nhất là khi nhắc tới mẫu thân, hai tay nắm ch/ặt, ta thật sợ phụ thân chịu không nổi mà đ/ập đầu xuống đất.
Tạ Hoè bị tiếng khóc làm đ/au đầu, giơ tay xoa trán, vẫy gọi ta lại:
"Phụ thân nàng sắp khóc ngất rồi, nàng mau đi khuyên đi, ta còn đợi cầu hôn đây."
Ta ngây người nhìn Tạ Hoè: "Chẳng phải chàng là mã phu sao?"
Mặt mày Tạ Hoè bình thản, mắt nhìn thẳng: "Ta có bao giờ nói ta là mã phu đâu, tự nàng đần độn, trách được ai."
Ta thấy y nói cũng có lý, gật đầu: "Sao chàng lại tới thế này? Xem bộ dạng như muốn sát nhà, ta thấy phụ thân ta sợ hãi lắm."
Tạ Hoè sửng sốt, "Chẳng phải nàng bảo ta cầu hôn chẳng cần sính lễ à, ta nghĩ, đã tới rồi, dẫn Cấm Vệ quân tới tăng thêm khí thế cho nhà nàng, sau này cũng không ai dám b/ắt n/ạt nàng nữa."
Ồ, y nghĩ thật chu đáo, trách phụ thân ta không biết điều.
Tạ Hoè đợi hơi sốt ruột, chọc chọc vai ta: "Đừng đờ đẫn nữa, khuyên phụ thân nàng đi, cầu hôn xong nàng còn phải về Quốc Tử Giám học hành nữa."
Ta:
Bình luận
Bình luận Facebook