Phương Thiện dẫn chúng tôi đến chỗ ở. Suốt đường đi, tôi cúi mặt nghiên c/ứu mấy ký hiệu trong tay. Nhìn như mấy vòng tròn chồng chéo vô trật tự, hoàn toàn không hiểu gì cả. Quả thật nghề nào nghiệp nấy, tôi thở dài cất mảnh giấy vào ng/ực, đặt hết hy vọng vào ngôi cổ m/ộ phía trước.
"Tiến sĩ Phương, chị gái cô gặp nạn thế nào?"
Phương Thiện im lặng nhìn ra cửa sổ. Tới khách sạn, tài xế nhiệt tình xách hành lý rồi tranh thủ nói nhỏ: Chị gái Phương Thiện đã thành người thực vật.
"Nghe nói chị ấy mới đi vài bước vào đường hầm m/ộ, lập tức ngất đi, đến giờ vẫn bất tỉnh. Bản thân tiến sĩ Phương còn kỳ quái hơn, người ta bảo cô ấy khụ khụ..."
Thấy Phương Thiện bước vào, tài xế gi/ật mình ho hắng mấy tiếng, vội vã bỏ vali chạy mất.
"Mọi người nghỉ ngơi đi. Sau bữa trưa, tôi sẽ dẫn các vị đến cổ m/ộ."
Phương Thiện đi rồi, Triệu Tư Tư lăn ra giường ngay: "Tiểu Ngôn, rót cho chị ly nước, người ta mệt không nhấc nổi tay chân rồi."
Giang Hạo Ngôn: "Chị vô dụng quá! Còn đòi đi theo làm gì?"
Triệu Tư Tư liếc mắt về phía Lâm Tân, cãi bướng: "Liên quan gì đến mày? Chị đây đi theo Đại sư Kiều học lỏm vài chiêu!"
Tôi đ/au lòng lấy từ túi ra lọ Âm Dương Thủy nhỏ: "Mỗi người một ngụm, uống xong sẽ có sức ngay."
Âm Dương Thủy: "Âm thủy" chỉ nước ngầm chưa từng thấy ánh mặt trời. "Dương thủy" theo cổ phương là nước mưa chưa chạm đất. Âm Dương hòa hợp có thể trừ tà diệt m/a, phá giải tà khí, cũng tạm thời áp chế trùng thuật trên người chúng ta.
"Một ngụm hai vạn nha, chuyển khoản trước cho tôi."
Uống xong Âm Dương Thủy, mọi người quả nhiên hạ sốt, người lại sảng khoái. Lâm Tân nhìn chai nước khoáng trong tay tôi, mặt mũi nghi hoặc:
"Chẳng khoa học chút nào, trong này là chất kí/ch th/ích đúng không?"
Tôi trợn mắt không thèm đáp, bảo mọi người chuẩn bị đồ đạc lên đường.
Cổ m/ộ cách chỗ nghỉ không xa, đi xe khoảng hai mươi phút là tới. M/ộ nằm giữa rừng rậm, gần đó có con sông uốn khúc tạo thành hình chữ "Khiếu".
Tôi lập tức nhíu mày.
Trong phong thủy, đây gọi là "Thiên Chử Địa". Nước sông thẩm thấu vào m/ộ, qu/an t/ài nhanh mục, tuyệt đối không thể táng người.
Cổng m/ộ đào một đường hầm, dựng cả trạm bảo vệ chỉn chu. Chúng tôi xuất trình thẻ công tác, bảo vệ vẫy tay cho vào.
Giang Hạo Ngôn cầm đèn pin đi đầu. Phương Thiện theo sát sau, tôi vội kéo cô lại:
"Trưa nay tôi nhận điện thoại của giáo sư Chúc. Ông ấy dặn không cho cô vào. Cô đứng đợi ở đây đi."
Phương Thiện lắc đầu, nở một nụ cười kỳ quái hướng về phía tôi:
"Chị tôi vẫn ở trong đó. Tôi phải đưa chị ấy về nhà."
Bình luận
Bình luận Facebook