Hậu quả của việc say r ư ợ u là sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn ong ong.
Khi nhận được cuộc gọi của Phương Vũ, tôi mới l ồ m c ồ m bò dậy khỏi giường.
"Đã tỉnh chưa?"
Nghe giọng Phương Vũ, tôi đột nhiên có chút lo lắng.
Tôi đã thích cậu ấy suốt bốn năm mà không dám thổ lộ, hôm qua lại bị Chu Dật v ạ c h t r ầ n.
Tôi s ợ cuộc gọi này của Phương Vũ là để chất vấn về sự si tình vô vọng của tôi.
Ngón tay tôi vô thức s i ế t c h ặ t điện thoại, "Tỉnh rồi."
"Hôm qua buổi liên hoan lớp, Chu Dật cái thằng say mèm ấy cứ nhất quyết bảo rằng cậu thích tôi, thế có phải là bôi nhọ tình bạn trong sáng của chúng ta không? Tôi thấy hắn g a n h t ị vì tôi đã c/ưa đổ được Vương Ngữ Yên, muốn c h ọ c t ứ c tôi bằng cách đó."
Vương Ngữ Yên là hoa khôi khoa quản lý kinh tế, cũng là nữ thần của Phương Vũ.
Nghe cậu ấy nói, tôi cười c h u a c h á t.
Không biết là vì lời của cậu ấy, hay vì chính bản thân tôi.
Tôi đáp một tiếng "ừ" cho qua, nghe thấy Phương Vũ nói tiếp, "Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, nên gọi điện cho cậu để nhắc thế thôi."
“Chuyện gì chứ?”
“Thì chuyện Chu Dật nói hắn thích cậu đó, tôi chỉ nhắc cậu đừng xem là thật thôi.”
Lúc này, tôi mới nhớ ra, sau khi chất vấn Phương Vũ xong, tối qua Chu Dật còn nói với tôi điều gì đó.
Thấy tôi im lặng, Phương Vũ h é t lên qua điện thoại, "Cậu không phải thật sự tin đó chứ? Làm sao mà hắn có thể thích cậu được."
Nói xong, Phương Vũ cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích, "Tôi không có ý chê bai cậu, chỉ là Chu Dật uống say quá, hôm qua về còn nôn tới ba lần, nếu cậu tin thật sẽ hiểu lầm đó..."
"Tôi biết, tôi không tin đâu."
Tôi ngắt lời Phương Vũ, "Hôm nay tôi về nhà, phải dậy thu dọn đồ đạc, không nói nữa."
Nói xong, tôi chuẩn bị cúp máy thì Phương Vũ hớt hải nói, "À, tôi quên m ấ t hôm nay cậu rời trường. Mấy giờ vậy? Để tôi tiễn cậu."
"Không cần..."
"Tôi sẽ đến dưới lầu ký túc xá của cậu ngay, chờ tôi nhé."
Nói xong, Phương Vũ cúp máy.
Tôi ngồi thẫn thờ trước âm thanh tút tút một lúc, cho đến khi bạn cùng phòng Lưu Niệm dùng vai huých tôi, "Lại là cậu ta à?"
"Ừm."
Lưu Niệm cười lạnh, "Không biết Phương Vũ giả ngốc hay thật sự ngốc nữa, lớp trưởng đã nói rõ vậy rồi mà giờ còn giả vờ. Cậu ta không phải đã có bạn gái rồi sao, còn bám lấy cậu làm gì."
"Cậu ấy nói là anh em, không nên để tình yêu ảnh hưởng đến tình bạn."
"Nhảm nhí."
Lưu Niệm c h ử i một câu t h ô t ụ c, "Cậu nghĩ sao?"
Tôi cười gượng, "Yên tâm đi, tốt nghiệp rồi tôi sẽ không dính líu gì tới Phương Vũ nữa."
Lưu Niệm vỗ đầu tôi, "Vậy còn tạm được."
Sau đó ôm c h ặ t tôi, "Tớ không tiễn cậu nữa, s ợ tớ sẽ khóc m ấ t."
"Vi Vi, tốt nghiệp vui vẻ nhé."
Khi tôi xuống dưới thì Phương Vũ đã đứng đợi sẵn.
Cậu ấy mặc một chiếc áo thể thao màu xanh đậm, dựa hờ hững vào một chiếc xe đen.
"Không cần phiền đâu, tôi đã gọi xe rồi."
"Gọi gì mà gọi, dư tiền à?"
Nói rồi cậu ấy gi/ật lấy vali của tôi, "Xe mới m/ua, để cậu thử cảm giác tốc độ và c u ồ n g n h i ệ t."
Thấy tôi còn do dự, Phương Vũ mở cửa xe, "Bố mẹ tôi nhắc phải tiễn cậu, không thể để tôi không hoàn thành nhiệm vụ được."
Bố mẹ Phương Vũ và bố tôi là đồng nghiệp, hai gia đình quen biết nhau.
Nghe vậy, tôi không suy nghĩ nữa, vừa định hủy xe thì nhận được cuộc gọi từ Phương Vũ.
Cậu ấy nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm đột nhiên kỳ lạ, "À, Vi Vi, tôi không thể tiễn cậu được rồi, quên m ấ t hôm nay hứa với Ngữ Yên đi dạo phố."
"Không sao, cậu cứ đi đi."
"Còn xe..."
"Chưa hủy." Tôi xuống xe, kéo vali của mình, "Cậu đi nhanh tìm cô ấy đi."
"Được rồi, hôm nào gặp mời cậu đi ăn, cẩn thận nhé."
Phương Vũ vội vã rời đi.
Lúc này, không còn kịp gọi xe chung nữa, tôi kéo vali ra cổng để bắt taxi, đột nhiên nghe ai đó gọi tên mình, "Cố Vi."
"Lớp trưởng?"
Chu Dật mặc một chiếc áo thun trắng, dáng cao ráo như cây tùng nhỏ.
Anh chạy đến bên tôi, "Hôm nay rời trường à?"
"Ừm."
"Đi một mình?"
Tôi gật đầu, Chu Dật đáp nhẹ "ừ" rồi nói, "Đi thôi."
Tôi ngẩn người, "Đi đâu?"
"Tôi cũng ra ga tàu, tiện đường đi chung."
Như s ợ tôi từ chối, Chu Dật kéo vali của tôi bước đi nhanh chóng.
Ngồi trong chiếc taxi kín, tôi lén nhìn Chu Dật, anh ngồi cạnh tôi, lưng thẳng tắp.
Bình thường tôi và anh ít tiếp xúc, giờ ngồi cạnh thấy không khí khá ngượng ngùng.
Tôi thử bắt chuyện vài câu để phá vỡ bầu không khí, nhưng anh không hưởng ứng, khiến tôi nghĩ có lẽ anh thật sự chỉ muốn đi chung xe.
Đến ga tàu, tôi định nói lời tạm biệt thì anh lại im lặng đi theo tôi lấy vé, rồi tiễn tôi đến cửa soát vé.
"Bao giờ quay lại?"
"Hả?"
"Công ty của cậu không phải tháng sau mới báo cáo sao?"
"À."
Chu Dật nhíu mày, không kiềm được nói, "Sao cậu cứ ngơ ngơ ra thế?."
?
M ắ n g tôi?
Làm lớp trưởng là có quyền m ắ n g người à!
Chu Dật không đợi tôi trả lời, "Vào đi, tôi về đây."
Sau khi tôi vào bên trong, mới chợt nhận ra.
Lớp trưởng về rồi?
Không phải nói ra ga tiện đường sao, tiện đường đưa tôi?
Bình luận
Bình luận Facebook