Tôi thất thểu đi trên vệ đường. Trời bắt đầu tối dần, ánh đèn đường rọi xuống yếu ớt, ánh sáng vàng nhạt hắt lên người tôi.
Cái bóng tôi in trên nền đất cũng lung lay muốn gục ngã. Toàn thân tôi đều mệt mỏi.
Tôi sờ vào túi quần, chẳng còn bao nhiêu tiền cả, đến một tờ cứng polyme cũng không có, chỉ còn mấy mẩu tiền lẻ. Tôi chợt hoang mang, nghĩ có nên hối h/ận không khi nghỉ việc ở nhà hai anh em đó.
Dù công việc có cực khổ, có tủi nh/ục, bị kh/inh rẻ rồi bị chà đạp đến mấy thì ít ra tôi còn có tiền, tôi còn có thể m/ua đồ ăn cho bản thân, để không bị nhịn đói khi trong túi không đủ tiền để m/ua bát hủ tiếu.
Cái nghèo cái khổ làm cho bản thân mất đi tự do, cũng mất đi tôn nghiêm.
Ba đuổi tôi ra khỏi nhà vì mẹ kế, mẹ ruột ở bên nước ngoài mất liên lạc, họ hàng hai bên không có ai để nhờ cậy.
Tôi còn phải đi học, lo cho bản thân, bây giờ chỉ vì bốc đồng phút chốc mà mất việc, nếu lỡ sau này không xin được việc thì phải lấy tiền đâu ra nuôi chính mình đây?
Bản thân tôi không phải người yếu đuối, nhưng cũng không phải người mạnh mẽ, vì thế vào lúc này, tôi đã ngồi xuống bên vệ đường ôm mặt nghẹn ngào.
Một đám l/ưu m/a/nh đi trên đường ngó thấy tôi, chúng cười gian manh, bước đến muốn trấn l/ột cư/ớp đồ.
Tuy nhiên gã cầm đầu còn chưa kịp động vào tôi đã hét lên, cả lũ bỏ chạy tán lo/ạn. Tôi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn người mình.
Quanh thân tôi toả ra một luồng sáng kì lạ, nó như dòng nước ấm áp bao lấy người tôi.
Luồng sáng tách ra, biến thành một người đàn ông với nụ cười dịu dàng. Một sự quen thuộc trỗi dậy trong lòng.
Hắn quỳ xuống ôm ch/ặt tôi vào lòng. Hơi ấm tỏa từ người hắn vừa dễ chịu lại thoải mái.
"Đừng khóc. Có tôi đây rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook