Bạch Nguyệt của giới Kinh Khuyên

Chương 8+9

19/12/2024 16:43

8.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Cẩn Ngôn đưa một cô gái về nhà qua đêm, điều này có thể thấy rõ từ biểu cảm của nhân viên bảo vệ ở cổng.

Ban đầu thanh niên bảo vệ trông rất vui, còn sẵn sàng châm chọc nhưng khi nhìn thấy tôi ngồi ở ghế phụ, tên này bỗng mất bình tĩnh, với một vẻ mặt muốn nói lại mà lại sợ gây rắc rối.

Sau khi các cảm xúc khác nhau lần lượt hiện lên trên mặt anh ta, cuối cùng vẫn hóa thành một câu chào đơn giản: "Chào mừng thiếu gia và cô Mục trở về."

Hoắc Cẩn Ngôn vô cùng vui vẻ, chỉ vào nhân viên bảo vệ nói: "Chị ơi, em và chị mới yêu nhau được sáu tháng thôi mà nhân viên bảo vệ nhà em đã biết chị rồi, còn Giang Duyệt thì chưa từng gặp."

Cậu ta muốn thể hiện rằng trong lòng của cậu ta vị trí của tôi và Giang Duyệt là khác nhau nhưng rõ ràng cậu ta đã bắt đầu so sánh tôi với người con gái trong trí tưởng tượng của mình nhưng tôi không quan tâm.

Vừa cười chào nhân viên bảo vệ, tôi vừa quan sát từng ngõ ngách của nhà họ Hoắc.

Chiếc xe chạy trong sân trong suốt mười mấy phút mới tới cửa chính của nhà họ Hoắc.

Vừa bước vào phòng khách, tôi đã nhìn thấy ông bố già cô đơn Hoắc Kh/inh Chu ngồi trên sofa.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lạnh lùng nói: "Cuối cùng cũng chịu về nhà rồi à?"

Nhưng khi quay lại nhìn thấy tôi đứng sau Hoắc Cẩn Ngôn, rõ ràng anh ta đã mất bình tĩnh.

"Con đưa cô ấy về nhà để làm gì?"

Hoắc Cẩn Ngôn: "Bố à, con muốn cưới chị ấy."

Tôi: ?

Hoắc Kh/inh Chu: ?

Từ biểu cảm có thể nhận ra rằng trong lòng anh ta đang ch/ửi rất tục.

Nhưng tôi không quan tâm, lời hứa kết hôn của đàn ông chỉ là chuyện nói qua loa, huống chi sau những chuyện vừa xảy ra, lời nói của Hoắc Cẩn Ngôn lại càng kém tin cậy.

Cậu ta chỉ muốn tìm một lý do để thuyết phục bản thân rằng mình đã hoàn toàn từ bỏ Giang Duyệt.

9.

"Không được, tôi không đồng ý với cuộc hôn nhân này!"

Ngay lập tức, ông bố già cô đ/ộc đã từ chối việc con trai kết hôn.

"Tại sao? Không phải bố từng hứa rằng miễn là con thích thì được sao?"

Giờ đây, Hoắc Cẩn Ngôn cần một lý do để chứng minh mình đã buông bỏ Giang Duyệt và việc cưới tôi về nhà chính là cách tốt nhất.

Lúc này, lòng tự trọng của cậu ta rất nh.ạy cả.m, nh.ạy cả.m đến mức mất đi sự ngoan ngoãn của trước đây, bắt đầu phát tiết sự bất mãn với Hoắc Kh/inh Chu.

Hoắc Kh/inh Chu hơi bối rối, đưa tay xoa bóp giữa trán, từ từ nói: "Người khác thì được, nhưng cô ấy thì thật sự không được. Con không hiểu gì về cô ấy cả."

"Cô ấy" mà Hoắc Kh/inh Chu nhắc đến rõ ràng là tôi, nói những điều này ngay trước mặt tôi mà anh ta vẫn không hề khách sáo.

"Con làm sao lại không hiểu chị ấy được chứ, chị ấy thích ăn nhạt, thích tự do, thích sưu tầm đ/á quý, còn thích con nữa! Điều duy nhất có thể khiến bố phản đối có lẽ là chị ấy lớn hơn con bảy tuổi."

"Nhưng bố à, tình yêu đâu liên quan gì đến tuổi tác?"

Câu nói này như mở ra cơn gi/ận dữ trong lòng Hoắc Kh/inh Chu, không còn vẻ bình thản như trước, anh ta gào lên: "Con hiểu gì về tình yêu, con mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, lần trước con thích Giang Duyệt cũng nói là tình yêu, rồi sau đó thì sao? Chẳng là cái đếch gì cả."

"Bây giờ mới yêu được sáu tháng đã muốn cưới, lại còn nói là tình yêu, Hoắc Cẩn Ngôn, có phải con chỉ biết yêu đương mà không dùng đến n/ão không?"

Cha không hổ là cha, chỉ bằng vài câu nói mà Hoắc Kh/inh Chu đã vạch trần triệt để miếng che thân cuối cùng của con trai mình.

Hoắc Cẩn Ngôn há miệng nhưng không nói nên lời, nhìn cha mình, rồi cuối cùng nhìn về phía tôi, giọng nói hơi run: "Chị ơi, chị có muốn kết hôn với em không?"

Tôi chớp mắt nhìn Hoắc Cẩn Ngôn, cậu ta trông như một chú chó bị bỏ rơi, khiến tôi hơi không nỡ nhưng tôi không thích đưa ra bất kỳ lời hứa nào cho ai.

Vì vậy tôi an ủi: "Như bố cậu nói đó, chúng ta mới quen nhau sáu tháng thì quá sớm và cậu biết đấy, tôi thích tự do không ràng buộc."

Điều này chắc chắn lại như sát thêm muối vào vết thương của Hoắc Cẩn Ngôn, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn khóc nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn lại.

"Chị ơi, em hơi rối, đêm nay chị ngủ tạm ở phòng cho khách đi, để em nhờ quản gia sắp xếp."

Nói xong cậu ta chạy lên lầu không quay đầu lại, để lại tôi và Hoắc Kh/inh Chu nhìn nhau trân trân.

"Vậy, tôi sẽ lên trên, xem cậu ấy thế nào."

Tôi hơi ngượng, vuốt vuốt mũi, không muốn ở một mình với Hoắc Kh/inh Chu.

Nhưng tốc độ của Hoắc Kh/inh Chu nhanh hơn tôi, anh ta vươn tay, nhanh chóng kéo tôi vào lòng, sau đó nhấc bổng tôi lên, nghiến răng nói: "Tôi nghĩ trước khi lo cho nó, em nên xử lý cảm xúc của tôi đã."

"Mục Tuyết, em nên biết tôi là một kẻ đi/ên."

Danh sách chương

5 chương
19/12/2024 16:44
0
19/12/2024 16:44
0
19/12/2024 16:43
0
19/12/2024 16:42
0
19/12/2024 16:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận