Phòng khách tầng một, cô dì chú bác lâu ngày không gặp tập trung hết ở đó, khiến căn phòng trông mà ngột ngạt.
Diệp Hàm khoác váy cưới đứng giữa đám đông, tựa nàng công chúa bé nhỏ.
Sự xuất hiện của tôi khiến bầu không khí náo nhiệt chùng xuống.
Diệp Hàm nở nụ cười ngọt ngào, khoác tay tôi thân thiết như chị em ruột thịt.
Nhưng ngón tay cô ta cắm sâu vào thịt tôi, bấu đến tím bầm.
"Chị xem em mặc váy đẹp không?"
Tôi không nhịn được, trợn mắt.
Đẹp chứ.
Em mặc lúc ch*t sẽ còn đẹp hơn.
"Lập tức cởi chiếc váy đó ra."
Vừa nói tôi vừa kéo tay Diệp Hàm.
Cô ta đột nhiên đẩy tôi một cái, hai tay ôm ng/ực, nước mắt lã chã rơi.
Bộ dạng khóc lóc khiến tôi trông như loại ăn cắp thâm đ/ộc.
"Chị ơi sao chị đối xử với em tệ thế? Nếu chị thích, em nhường lại cho chị là được mà."
Tôi phụt cười.
Chiếc váy do chính tay tôi may, giờ đây nó lại nói "nhường"?
N/ão cô ta bị thiên thạch đ/ập nát rồi à? Sao để lại lỗ hổng to vậy.
Không muốn so đo, tôi tốt bụng cảnh báo: "Em không có tư cách trở thành chủ nhân của chiếc váy cũng như động vào nó. Mau cởi ra ngay."
Nghe vậy, Diệp Hàm càng khóc to hơn.
Đúng kiểu kẻ cư/ớp muốn làm nạn nhân.
Tôi hết kiên nhẫn.
"Đừng trách chị không nói trước. Cởi ngay bây giờ còn kịp. Không thì em sẽ ch*t thảm."
Tôi không hề dọa suông.
Cư/ớp đồ của lệ q/uỷ, phải trả giá bằng mạng.
Dù gh/ét cay gh/ét đắng cô ta, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một sinh mạng.
Thời gian cô ta mặc chưa lâu, nhiễm khí âm chưa nặng, tôi vẫn c/ứu được.
Để lâu, lệ q/uỷ sẽ theo tà khí tìm đến.
"Bốp!"
Má tôi nóng bừng, đầu lảo đảo.
Mẹ kế đứng chắn trước Diệp Hàm, mắt bà ta phừng phừng: "Vì một món đồ ch*t ti/ệt mà dám nguyền rủa em gái?"
"Đúng vậy, Diệp Đồng lần này sai rồi. Sao cháu á/c thế?"
Người cô họ hùa theo.
Những trưởng bối khác cũng xúm vào chỉ trích.
"Đã bảo hôm nay đừng cho nó ở nhà, chỉ biết gây sự với Diệp Hàm."
"Giống hệt ngày nhỏ, đồ bạc bẽo, vo/ng ân."
Mẹ kế cúi sát tai tôi, nghiến răng: "Hôm nay không tặng váy cho em, tao sẽ cho người đào m/ộ mẹ ruột mày lên, đ/ốt x/á/c vứt xó."
Giọng bà ta đầy đe dọa, chỉ hai chúng tôi nghe thấy.
M/áu dồn lên n/ão, tôi đẩy bà ta ra.
Bà ta lảo đảo ngã trúng vào người bố vừa bước vào kia.
Tôi: "Ha! Hóa ra là kế hoạch được dàn cảnh từ trước!"
Bố xót xa đỡ mẹ kế, quay sang trừng mắt.
Tôi không tránh khỏi trận m/ắng thậm tệ.
Mẹ kế vừa lau nước mắt vừa xoa lưng bố tôi: "Anh đừng trách con bé, chắc nó không cố ý đẩu em đâu. Tại Diệp Hàm mặc váy khiến chị gái gi/ận thôi."
Lửa gi/ận trong bố bùng lên, ông chỉ thẳng mặt tôi: "Cái loại không bằng s/úc si/nh!"
Tốt lắm! Cả nhà này ch*t hết cũng đáng.
Không thèm biện bạch, tôi quay lưng bước đi.
Vừa ra đến cửa, gặp ngay kẻ không bao giờ muốn gặp lại chính là gã bạn trai cũ.
Bình luận
Bình luận Facebook