Cánh cửa vỡ tan của Khách Sạn Độ H/ồn đã không biết từ lúc nào được khôi phục nguyên vẹn.
Ánh nắng ban mai lần đầu tiên chiếu vào, phủ lên đống hỗn độn ngổn ngang dưới nền nhà một lớp ánh vàng ấm áp.
Lâm Mặc chật vật đứng dậy.
Anh ta nhìn tôi.
Lại liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm bên chân tôi liếm láp móng vuốt.
Ánh mắt đầy cảm xúc lẫn lộn.
"Chúc mừng ông, ông chủ Trần."
Cuối cùng anh ta cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm với tôi: "Ông đã đưa ra một lựa chọn dũng cảm hơn tổ tiên mình."
Góc tường, Ngụy Khôn cũng từ từ tỉnh lại.
Anh ta ngơ ngác nhìn quanh, dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vết thương trên cánh tay anh ta đã lành hẳn.
Nhưng cái bóng mất đi một nửa kia, vĩnh viễn không thể trở lại.
Đó là dấu ấn tội lỗi không thể phai mờ mà "Ngục Khuyển" đã để lại cho anh ta.
Có lẽ đối với anh ta, đây mới là kết thúc tốt đẹp nhất.
Lâm Mặc đỡ anh ta dậy.
Hai người lảo đảo bước về phía cửa.
Khi đến cửa.
Lâm Mặc quay đầu lại, cúi người thật sâu về phía tôi.
"Ân oán trăm năm giữa nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, đến đây là hết. Sứ mệnh của 'Thủ Lăng Nhân' cũng đã hoàn thành."
Anh ta ngập ngừng giây lát, nói bằng giọng chân thành: "Tôi tin ông sẽ làm tốt hơn tổ tiên của mình."
Tôi gật đầu.
Nhìn bóng lưng họ khuất dần.
Tôi thở phào một hơi thật dài, thật sâu.
Như muốn tống hết mọi nỗi uất ức ra ngoài.
Tôi bước đến trước cửa quán trọ.
Hít một hơi thật sâu.
Mùi đất đỏ pha lẫn hương cỏ non ngọt ngào ùa vào lồng ng/ực.
Ánh mặt trời chiếu xuống người, ấm áp vô cùng.
-HẾT-
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 17
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook