Khi mọi chuyện công khai giữa chúng tôi đã được giải quyết ổn thỏa, liệu tôi còn muốn đợi hắn không.
Nếu đợi, đồng nghĩa với việc sắp bàn đến chuyện tình cảm cá nhân.
Tôi chợt hiểu dụng ý của hắn.
Thằng cu này... vẫn y như ngày xưa, không cho mình đường lui nào.
Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu thì thầm: "Tôi đợi em ấy."
Lần này, chưa đầy vài phút sau, Giang Chí Kiều đã đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong im lặng.
Nhịp thở của hắn dần trở nên gấp gáp.
"Anh Bách"
"Em thực sự đã suy nghĩ thấu đáo chưa?" Tôi lên tiếng trước, "Có khi nào đây chỉ là tình cảm sùng bái người dẫn dắt, hoặc lòng biết ơn với anh thôi không?"
"Ba năm rồi, anh Bách. Không ai ngốc đến mức nghĩ về một chuyện suốt ba năm trời." Giọng hắn căng thẳng mà trang trọng, "Em thực lòng thích con người anh."
Tôi: "Giờ anh không còn là cảnh sát, không còn hào quang chính nghĩa nữa."
"Em biết."
Tôi: "Anh cũng không phải giang hồ, chẳng giả vờ được vẻ l/ưu m/a/nh nữa."
"Em cũng biết. Trước giờ anh Bách vốn chẳng cần giả vờ."
Tôi: "...Với lại, có thể anh không hoàn toàn cong."
Giang Chí Kiều bật cười: "Ý anh là sao?"
Rõ ràng hắn đã biết đáp án.
Mặt tôi nóng bừng, gắng giữ bình tĩnh:
"Nghĩa là, anh chỉ từng rung động với mỗi mình em trong đám đàn ông."
Giang Chí Kiều lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm: "Em biết."
Hắn tiến lại gần, quỳ một chân trước chỗ tôi đang ngồi.
"Anh Bách, em đều hiểu cả. Em thích anh, không liên quan gì đến những thứ kia."
Hắn khẽ áp trán vào lòng bàn tay tôi: "Em chỉ sợ anh kh/inh thường em. Bản tính em u ám, đạo đức bại hoại, tính tình cực đoan - anh biết không?"
Tôi: "Anh biết."
Tôi thở dài, nói: "Vậy thì đành phải kèm cặp em thật ch/ặt, không cho em làm chuyện dại dột thôi."
Hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng tìm ki/ếm sự x/á/c nhận.
Tôi gật đầu: "Giang Chí Kiều, chúng ta thử đi."
Hắn chăm chú nhìn tôi, hai tay chống lên thành ghế, nghiêng người hôn sang.
Bình luận
Bình luận Facebook