Nhà chị ta nghèo xơ nghèo x/á/c, từ nhỏ đã không được đi học, mới mười mấy tuổi đã bị bố b/án cho lão Trần Mỳ với giá vài trăm đồng.
Tôi bỗng nhớ ra, hồi Tết năm ngoái Khổng Vũ Hiên lén lục túi mò hai hộp cháo bát bảo tôi biếu bà nội, bị tôi bắt gặp còn trợn mắt liếc tôi hai phát.
Có lần tôi từ chợ về, thấy gã lén lút dắt người đàn bà ngốc từ dưới cống cầu ra. Lúc đó, quần áo chị ta ướt sũng. Khổng Vũ Hiên còn bảo gã c/ứu được chị ta, bắt tôi lấy bộ quần áo cũ cho chị ta thay.
Lúc ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì, giờ nghe mấy bà thím nói mới vỡ lẽ. Thì ra Khổng Vũ Hiên dùng cháo bát bảo dụ dỗ người đàn bà ngốc đó, rồi lôi vào trong cống cầu...
Nghĩ lại cũng phải, dưới gầm cầu hai bên đều xây bệ rộng hơn mét, cỏ mọc um tùm lại gần mép nước. Thêm lời đồn m/a q/uỷ trong làng, người thường chẳng thèm liếc mắt nhìn vào. Dẫu có nhìn thì trời tối m/ù mịt cũng chẳng thấy gì. Mà thấy thì sao chứ? Trong làng bao chuyện bẩn thỉu, ai cũng rõ nhưng chẳng ai thèm vạch mặt.
Nhưng dù lão Trần M/ù không nhận đứa bé, thì người đàn bà ngốc đó cũng phải sinh. Sao bà nội lại đẩy ngược đứa bé sắp chào đời trở vào bụng mẹ chứ?
Chẳng hiểu sao tôi chợt nghĩ đến đôi tay bà nội - nhỏ nhắn trắng nõn được chăm sóc cẩn thận. Lúc bà mất, từng ngón tay đều bị bẻ g/ãy, cong queo như chân gà g/ãy xươ/ng.
Tôi hỏi mấy bà thím về cái ch*t của bà nội. Nghe tôi hỏi, họ như sợ hãi lắm, nhất quyết không nói nhiều. Họ dồn tôi về nhà cũ, nh/ốt vào căn phòng bà nội từng ở. Suốt đường đi, bao người chứng kiến nhưng chẳng ai đoái hoài dù tôi kêu c/ứu.
Căn phòng bà nội tôi quá đỗi quen thuộc. Bà sùng đạo Phật, sớm chiều đ/ốt trầm nên lúc nào cũng phảng phất mùi gỗ đàn hương. Giờ đây lại nồng nặc mùi ẩm mốc.
Họ sợ tôi trốn nên đóng đinh ch/ặt cửa sổ. Người tôi ướt như chuột l/ột, đành phải lục tủ tìm quần áo cũ của bà thay, lại ki/ếm được ít bánh quy giấu trong góc, ăn tạm cho đỡ đói.
Co quắp trên giường, nghĩ về ba ngày k/inh h/oàng vừa qua, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, tôi hóa thành chính bà nội. Trước mắt là người đàn bà ngốc, nửa thân dưới chị ta ngập trong m/áu, gào thét vì đ/au đớn: "Bà Bảy... Bà Bảy ơi..."
Đứa bé đã lộ đầu ra ngoài, nhưng không có mái tóc đen nhánh. Trên đỉnh đầu phủ kín những mảng gàu dày như móng tay, trông giống hệt những khuôn mặt người thu nhỏ. Mỗi lần cái đầu ấy chòi ra, những khuôn mặt trên lớp gàu lại méo mó theo ti/ếng r/ên rỉ: "Bà Bảy! Bà Bảy!"
Đôi bàn tay từng xoa đầu tôi năm nào đỡ lấy đầu đứa bé, nhưng không phải để kéo ra mà đẩy mạnh vào trong. Một bàn tay thậm chí luồn theo đầu đứa trẻ chui tọt vào bên trong.
Người đàn bà ngốc đó rú lên thảm thiết: "Bà Bảy!" Nhưng người ta nói kẻ ngốc thường có sức mạnh khủng khiếp, tiếng hét của chị ta khiến cái đầu vừa bị đẩy vào lại trồi ra.
Rồi khuôn mặt đ/au đớn đến biến dạng của chị ta bỗng bật cười khúc khích. Nghe thứ âm thanh ấy, tôi chỉ thấy rợn cả người.
Bình luận
Bình luận Facebook