Trong lúc còn đang trầm ngâm suy nghĩ, bên cạnh truyền đến tiếng bủm.
Ngay lập tức, một mùi hương khó nói lên lời nồng nặc khắp trong căn phòng.
Căn phòng này không có cửa sổ, nên vốn dĩ đã khá bí bách rồi.
Cộng thêm mùi hương ngào ngạt này, đúng là khiến con người ta phải choáng váng ngất ngư.
“Ch*t ti/ệt, ai ẻ đùn đấy, là ai hả!”
Kiều Mặc Vũ vội vàng ngồi dậy, bật đèn pin cầm tay lên, rồi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ gân cổ lên.
Tống Phi Phi mơ màng mở mắt ra, thấy một mình tôi đang ngồi ngay ngắn trên giường, con ngươi cô bỗng co rụt lại:
“Cậu ẻ ra quần à Linh Châu?”
Kiều Mặc Vũ kinh hãi lùi về phía sau, rồi bò sang bên cạnh Tống Phi Phi, ánh mắt hai người tràn ngập sự chán gh/ét.
Gân xanh trên trán gi/ật giật, tôi đứng dậy lao về phía họ:
“Ẻ cái đầu cậu ấy!”
“Bủm!”
Lại một tiếng bủm nữa truyền đến.
Lâm Ngữ Đồng không còn giả vờ ngủ nữa, cô đỏ mặt ngồi dậy, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi:
“Mình, mình chỉ thả một quả bom mà thôi…”
Thẩm Lam cũng vội vàng ngồi dậy, cô gượng gạo ôm lấy bụng:
“Ngại quá đi mất, quả bom thứ hai là của mình.”
“Bụng mình không thoải mái, ở đây tối quá, mình hơi không dám đi vệ sinh.”
Lâm Ngữ Đồng vừa đứng dậy, thì cô đã ôm bụng rồi ngồi lại về giường:
“Mình, mình đ/au bụng quá!”
Thẩm Lam sốt sắng định đến đỡ cô ta, nhưng vừa rướn eo dậy, thì cô cũng nhíu mày:
“Bụng mình cũng không thoải mái.”
Vẻ mặt cô càng lúc càng đ/au khổ, cô cong người lại như con tôm khô:
“Mình, mình sắp không nhịn được nữa rồi, các cậu có thể dìu mình đi vệ sinh không?”
Do ăn phải thức ăn bị hỏng à?
Nhưng từ sau khi chúng tôi vào nhà nghỉ, Thẩm Lam và Lâm Ngữ Đồng chê đám rau dại ấy thô sơ, nên chưa ăn miếng nào.
Một đĩa được bưng lên, đều vào hết bụng tôi và Kiều Mặc Vũ.
Dù có là ăn phải thức ăn bị hỏng, thì cũng phải là hai chúng tôi mới phải.
Lẽ nào là do nước có vấn đề ư?
Tôi đỡ Thẩm Lam dậy, tóm lấy cằm rồi quan sát thật kỹ gương mặt cô.
Sắc mặt rất kém, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Hừ, lông mi thì khá dài.
Nhưng con ngươi thì…
Bên ngoài đồng tử đen láy của Thẩm Lam, có vài tia đỏ mảnh như tơ lơ lửng xung quanh.
Những sợi tơ đỏ ấy ẩn hiện m/ập mờ trên phần mắt trắng của cô, nhanh tới nỗi dường như khiến tôi tưởng mình đã nhìn nhầm.
Ch*t ti/ệt, trúng cổ* rồi!
*Trúng cổ: cách một số người (cổ sư) dùng chất đ/ộc của động vật để thao túng điều khiển người bị trúng cổ, thuật này khá nổi tiếng ở dân tộc Miêu (Mèo) của Trung Quốc, trong một số dân tộc thiểu số ở Việt Nam mình cũng có vụ này nhen.
Sao trong nhà nghỉ này lại có đ/ộc cổ được?
Ở Tương Tây, từ trước tới nay, thợ săn x/á/c ch*t và cổ sư đều nước sông không phạm nước giếng.
Vì th* th/ể đều cố gắng cầm cự bằng chút hơi cuối, mà cổ trùng rất dễ làm tử thi gi/ật mình, sẽ gây ra hiện tượng x/á/c ch*t giả*.
*X/á/c ch*t giả: hiện tượng khi trong lồng ng/ực người ch*t vẫn còn chút hơi cuối, nếu có chó mèo hay động vật gì đó xông đến sẽ khiến linh h/ồn những con động vật này nhập vào th* th/ể và gây hiện tượng sống giả.
Vì vậy nhà nghỉ tiếp người ch*t có một quy định bất thành văn, đó là không tiếp cổ sư.
Vậy con cổ trùng này, đến từ đâu chứ?
Lại còn như thể thần không biết q/uỷ không hay, ngay trước sáu con mắt to lù lù của chúng tôi như vậy, hành động mà không để ai phát hiện.
“Cổ, cổ gì cơ…”
Lâm Ngữ Đồng hoàn toàn ngó lơ việc có người nói mình bị trúng cổ.
Cô ôm bụng với gương mặt trắng bệch, nhưng vẫn phí công tranh cãi với tôi:
“Đó đều là những cách nói phong kiến m/ê t/ín, trên đời này làm gì có cổ thuật?”
“Sư đệ của ông nội mình, cũng tự xưng là cổ sư Miêu Cương, thực ra đó đều là những chiêu trò bịp bợm lừa gạt người khác.”
“Mình, mình và Thẩm Lam, chỉ là ăn gì đó gây đ/au bụng thôi.”
“Cũng có khả năng, là do bị gió núi thổi qua, nên nhiễm lạnh…”
Khóe miệng Kiều Mặc Vũ gi/ật giật, cô đỡ Lâm Ngữ Đồng dậy với vẻ cực kỳ bất lực:
“Được rồi, mông sắp không kẹp nổi phân đến nơi rồi, vậy mà vẫn cứng miệng ở đây hả?
Bình luận
Bình luận Facebook