Vào cuối giờ làm ngày hôm sau, điện thoại tôi reo lên với cuộc gọi từ Lục Quan Kỳ.
Tôi nghe máy đầy nghi hoặc: "Alo?"
"Vãi, thằng nhóc nhà cậu đi/ên thật rồi đấy!"
Tay tôi siết ch/ặt điện thoại: "Em ấy làm gì?"
"Nó dẫn người xông thẳng vào văn phòng tôi đ/ập phá tứ tung! Cái thằng đầu gấu đất chó này!"
Tôi ngượng ngùng xoa mũi: "Gia tộc họ Chúc ngày xưa làm nghề gì... cậu chẳng biết à?"
Lục Quan Kỳ chép miệng: "Tôi tưởng hai người c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ rồi cơ."
Giọng hắn vừa vang lên vừa có tiếng bước chân di chuyển: "Thôi bỏ qua đi, con cừu non nhà cậu đang gi/ận vì chuyện tôi gọi điện cho cậu đấy. Đm...!"
Tôi nhíu mày: "Lại sao nữa?"
"Xe tôi mới m/ua tháng trước, nó đục nát hết rồi!"
Nghe hắn gào thét, lòng tôi chạnh buồn. Thời thế đã khác xưa rồi, không còn là lúc Chúc Tinh Lê làm vỡ bình cổ nhà họ Lục mà tôi có thể phẩy tay: "Có gì đâu, để m/ua cái khác đền cho".
Đồng lương ít ỏi của tôi giờ nuôi thân còn chật vật, nói gì đến chu cấp cho Trần Mặc.
"Thôi bỏ qua đi. Cuối tuần rảnh không? Gặp ở chỗ cũ nhé, có chuyện cần nói."
"Ừ, tôi xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì? Tính khí bốc lửa của tiểu thiếu gia họ Chúc ai chẳng biết?" Hắn đột ngột chuyển giọng: "Nhưng chuyện này đúng là do cậu mà ra."
"Vì cậu chiều chuộng nó quá đà."
"Hồi đó đã bảo không nuông chiều tính đỏng đảnh ấy, cậu không nghe."
Giờ đây, tôi thừa nhận Lục Quan Kỳ nói đúng.
Tình cảnh hiện tại của tôi, đích thị là tự mình chuốc lấy.
Bình luận
Bình luận Facebook