Mai tóc dài đến cổ chân của Trinh Tử lúc này chỉ còn đến thắt lưng.
Nhìn thấy mình trong gương, cô ấy lại gào thét gi/ận dữ một tràng, nện một quyền vào tấm gương.
Tấm gương ngay tức khắc vỡ thành các mảnh vụn.
Một bức tường kiên cố sụp đổ vang rền.
Chúng tôi và khách ở phòng bên cạnh không chút che chắn, “chân thành” nhìn nhau.
Đối mặt với đôi tình nhân đang vận động trên giường trong phòng ngủ.
Tiếng động cực lớn này khiến người đàn ông ra sớm, trở mình bỏ dậy khỏi người của người phụ nữ, kinh ngạc nói:
“Bố tổ, động đất à?”
Sau đó quay đầu nhìn thấy tôi và Trinh Tử thì cấp tốc vơ lấy chăn bọc lấy mình và người phụ nữ lại, gi/ận dữ ch/ửi bới:
“Đậu má, có bệ/nh à, hai tên rình tr/ộm!”
Trinh Tử vốn đang trong trạng thái tức gi/ận, lúc này bị ch/ửi càng gi/ận thôi rồi.
Mái tóc dài chầm chậm bay lên, sắp biến thành kim nhọn đ/âm về phía người đàn ông kia.
Tôi sợ cô ấy sẽ làm thương người vô tội, vội vàng ôm lấy eo cô ấy, cưỡ/ng ch/ế đưa con q/uỷ ra khỏi phòng tắm.
Tắm cũng không xong.
Tôi còn phải bồi thường tổn thất cho khách sạn nữa.
Âm gian quy định, sau khi đến dương gian, phải tuân thủ quy tắc ở đây.
Nếu không trở về sẽ phải chịu hình ph/ạt.
Hầy!
Vốn dĩ chỉ muốn trải qua kỳ nghỉ một cách đơn thuần mà thôi.
Nhưng lại vướng vào việc này.
Bó tay bó chân.
Phiền phức!
...
Tôi thay cho Trinh Tử sang bộ đồ nhân viên mang đến.
Lấy kẹp tóc đuôi cá kẹp tóc cô ấy lại, để ra khuôn mặt thanh tú của cô ấy.
Cô ấy không thấy quen khi mặc đồ của loài người, nên cứ mãi gi/ật vạt váy, miệng lẩm bẩm:
"Tớ muốn tắm, tớ muốn tắm..."
Tắm ông nội cậu ấy!
Còn là một người mắc bệ/nh sạch sẽ nữa.
Có lẽ là do ngày xưa ở giếng cạn lâu nên mới để lại di chứng.
Tôi kiềm chế cái nết mình lại, dỗ dành cô ấy:
"Thôi nào!"
"Đợi tìm được chỗ ở, tớ sẽ cho cậu tắm."
Tôi lấy ra lệnh âm dương, bắt đầu gọi người.
Vốn muốn gọi ra một q/uỷ trâu hay rắn thần tới giải quyết vấn đề ăn ở, không ngờ người xuất hiện lại là Cửu Dương.
Anh ta nhìn thấy chúng tôi người ngợm nhếch nhác lưu lạc đầu đường, ngạc nhiên không dám tin:
"Tiểu Tửu?"
"Ừ, là tôi đây."
Tôi bực bội đáp lời, thực sự không muốn để Cửu Dương nhìn thấy tôi sa sút như này.
Dù sao thì tôi với anh ta cũng là mối qu/an h/ệ cạnh tranh, nào có thể để anh ta coi thành chuyện cười được.
Cửu Dương mím môi nhịn cười, đưa tôi đến chỗ của Châu Tắc Gia.
Châu Tắc Gia là người kết nối ở dương gian của anh ta.
Bình thường khi tới nhân gian thực hiện nhiệm vụ thì sẽ ở chỗ này.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt vô cùng không tình nguyện của Châu Tắc Gia, nghĩ ngợi giây lát, chẳng phải bản thân cũng nên tìm một người kết nối hay sao.
Tôi dự cảm thấy một khoảng thời gian rất dài trong tương lai tôi sẽ phải ở nhân gian làm việc đây.
Bình luận
Bình luận Facebook