Buổi sáng, tôi bị ánh nắng chiếu vào mắt mà tỉnh giấc.
Tôi nằm trong vòng tay Thịnh Dực thêm lúc nữa rồi mới trở về phòng.
Vừa mở cửa, đụng mặt ngay mẹ.
Tôi:....
“Nghe con giải thích…”
"Dậy sớm thế làm gì? Có phải tối qua anh không ra sức đủ, em không hài lòng thì nói sớm đi chứ..."
Thịnh Dực đầu bù tóc rối, áo quần xốc xếch bước ra sau lưng tôi, thấy mẹ tôi liền đơ người.
Khoảnh khắc, sáu con mắt chạm nhau.
Thịnh Dực: “......”
Mẹ tôi đảo mắt giữa hai đứa vài vòng, bỗng nở nụ cười khó hiểu, gật gù như hiểu chuyện gì đó rồi ôm đồ quay đi.
“.... Bà ấy hiểu lầm rồi.”
Nhưng giải thích riêng thì lại càng kỳ quặc.
Thịnh Dực kéo tay tôi, dí sát vào tai:
"Anh thấy thiệt thòi quá. Tối qua em bảo nhà không cách âm, chỉ cho ôm ngủ thôi, giờ anh nóng hết cả người. Chi bằng tối qua làm thiệt luôn có phải hơn không?"
Tôi mặt lạnh tanh, gi/ật phắt cái tay chó của anh ra:
"Từ hôm nay anh tự ngủ một mình đi."
Bình luận
Bình luận Facebook