Lâm Tu đưa tôi đến một căn nhà gỗ nhỏ, ba mặt vây quanh sân. Bên ngoài trang nhã, nội thất hiện đại. Anh giới thiệu từng món đồ trang trí, giọng dần nghẹn lại, rồi đột ngột hôn tôi như đi/ên dại. Nụ hôn nồng ch/áy khiến cả người tôi bốc lửa.
Khi ngọn lửa d/ục v/ọng dần tắt, anh lùi lại, một tay đỡ gáy tôi, tay kia châm điếu th/uốc. Dáng người dựa vào tường đầy vẻ tiếc nuối. Làn khói mờ ảo vờn quanh đôi mắt u tối. Giọng anh khàn đặc, mệt mỏi vang lên:
"Hứa Dật, anh sống đủ rồi."
Không khí đặc quánh như thạch, nghẹt thở :
"Hôn anh cái, anh sẽ đi tự thú."
Môi tôi mấp máy không thành lời. Lâm Tu bực dậm tắt th/uốc, mắt dán vào môi tôi: "Đừng có lần lữa."
Biết anh lại nổi m/áu đi/ên, tôi vội nói: "Chúng ta hôn nhau nhiều lần rồi."
"Khác nhau."
"Lần nào cũng anh chủ động, em chưa một lần."
Tôi hỏi thẳng: "Sao lại đủ rồi?"
Anh châm lại điếu th/uốc vừa tắt, hít sâu:
"Mười năm sai lầm là sai, anh chẳng hối h/ận."
"Chỉ khi trái tim em mang tới hơi ấm, anh mới nhận ra bao năm nay quá lạnh lẽo, quá mệt mỏi."
"Mệt đến mức không muốn sống."
"Em lừa anh, anh cũng chấp nhận. Rơi vào tay em, anh cũng không thiệt."
Tôi bước từng bước, giẫm lên chân anh, môi chạm trán anh.
Lâm Tu đờ người.
Vòng tay ôm eo tôi nhẹ nhàng.
Một cái ôm dịu dàng hơn bất cứ lần nào.
Bình luận
Bình luận Facebook