Tiểu Cửu bị tôi hôn đến mơ màng, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng tôi, thì thầm: “Anh… anh nổi cơn đi/ên gì đó? Nhỡ em bị lây cảm cúm thì phải làm sao?”
“Vậy thì ngoan ngoãn nằm nhà cho anh, từ nay về sau anh cấm em bắt xe bus ở ngoài đấy, lập tức thi lấy bằng lái cho anh, anh sẽ dùng tiền tiết kiệm m/ua cho em một chiếc xe mới.”
Tiểu Cửu nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi.
Tôi ôm lấy cô ấy vào lòng, hít một hơi thật sâu hương thơm trên tóc cô ấy.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn về phía chiếc xe bus 377, bên trên vẫn là vị tài xế lúc trước.
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, đúng lúc này, trong xe mơ hồ xuất hiện mấy bóng người, chính là những hành khách khi đó.
Trên mặt bọn họ không còn vẻ đờ đẫn nữa mà thay vào đó lại mỉm cười với tôi.
Tài xế vẫy tay tạm biệt, sau đó đóng cửa xe lại, bắt đầu n/ổ máy.
Chiếc xe bus dần dần trở nên trong suốt.
Tôi ôm ch/ặt Tiểu Cửu trong lòng, ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe.
Trước khi tiến vào đường hầm, chiếc xe bus trong suốt từ từ biến thành những ngôi sao nhỏ lấp lánh lơ lửng giữa đất trời, sau đó vụt tan biến.
Tôi cúi đầu hôn lên trán vợ mình, thì thầm: “Vợ ơi, anh yêu em.”
“Ò… anh hung dữ với em, em chẳng thèm thích anh nữa, ô…ô… không cho anh hôn nữa, em tức gi/ận rồi, không cho anh hôn nữa đâu…”
Tôi lại ôm ch/ặt lấy cô ấy.
Tôi chẳng quan tâm chiếc xe bus ấy là một lỗ sâu hay là một vết nứt trong thời không hay gì cả, tôi thực sự chẳng quan tâm chút nào.
Thế giới rộng lớn như vậy, người tôi để ý chỉ có mình cô ấy.
Có cô ấy bên cạnh thật tốt…
Tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy nữa, không bao giờ.
Bình luận
Bình luận Facebook