Điều bối rối hơn là, tôi và Phó Thời lại thực sự nằm trên cùng một chiếc giường.
Đêm đến, tôi cứng người, cảm nhận hơi thở của người bên cạnh.
Càng lúc càng gần.
Càng lúc càng gần.
Tôi nghĩ có lẽ chỉ là ảo giác do căng thẳng.
Cho đến khi tôi mở mắt ra bất ngờ và thấy khuôn mặt Phó Thời đang rất gần tôi.
"……"
Tôi không thể chịu đựng thêm.
"Phó Thời."
Tôi nghiến răng.
“Anh có thể cách xa tôi một chút không?"
P)hó Thời mở mắt nhìn tôi.
"Tại sao?"
Còn tại sao nữa, làm gì có hai người đàn ông lớn nằm chung giường thế này bao giờ.
Tôi nén gi/ận.
"Chật chội."
Phó Thời không có ý định di chuyển, tôi chỉ còn cách ôm chăn qua bên kia.
Kết quả là sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy, tôi như n/ổ tung.
Bởi vì tôi thức dậy trong vòng tay của Phó Thời.
Còn ngủ rất ngon là đằng khác.
"Cái quái gì đây!"
Tôi xoa đầu.
"Phó Thời, anh……"
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị Phó Thời c/ắt ngang.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Phó Thời thuần thục ôm tôi lại vào lòng.
Dường như có thứ gì đó đ/ập vào tay tôi.
Tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng hai giây.
Cuối cùng cũng phản ứng lại.
Phó Thời rõ ràng cũng cảm thấy có gì không ổn, anh mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.
"Phó Thời!"
Tôi không thể chịu đựng được nữa, mặt tối sầm, gi/ật chăn lên.
"Đi ch*t đi!"
Bình luận
Bình luận Facebook