Đế Cơ Chi Lộ

Chương 11

06/08/2024 19:46

Nếm được vị ngọt ngào của việc hiến kế, Tống Thủy Vận càng thêm kiêu căng.

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy.

Duyên dáng ngồi bên cạnh ta.

Ngạo mạn nói: “Tạ Gia, ta đã nói rồi, chỉ có ta mới có thể giúp Minh Hạc.”

“Mà ngươi,” Nàng ta cười, nụ cười đầy á c ý.

“Ngôi vị Hoàng Hậu ngươi có được nhờ b/án đứng cha ruột của mình, cuối cùng cũng sẽ thuộc về ta.”

Nàng ta thực sự rất cố chấp với vị trí Hoàng hậu.

Lục Châu không kiềm chế được cơn gi ậ n, mở miệng răn dạy: “Thật vô lễ, dám mở miệng chống đối Hoàng hậu nương nương.”

“Chống đối thì sao?”

Tống Thủy Vận kiêu ngạo phách lối.

“Ta là Hoàng quý phi, Phó hậu của lục cung, Hoàng thượng ban cho ta phượng liễn loan giá, đãi ngộ không khác gì hoàng hậu.”

Nàng ta nhìn chằm chằm Lục Châu: “Ngươi là cái gì mà dám dạy dỗ ta?”

Lục Châu còn muốn nói gì đó.

Ta ra hiệu cho nàng lui ra.

Sau đó nhìn sang Tống Thủy Vận: “Hôm nay ngươi đến đây chỉ để nói những điều này?”

“Hôm ấy ngươi ra lệnh cho cung nhân vả miệng ta.”

Tống Thủy Vận nghiến răng nghiến lợi.

“H/ận th/ù này ta sẽ ghi nhớ suốt đời, đợi đến khi ngươi bị p h ế truất, từng cái t/át đó ta sẽ từng cái từng cái trả lại cho ngươi.”

Nàng ta vênh váo h ố n g hách.

Ta thở hắt một hơi thật sâu, quyết định đặt cược một lần.

“Tống Thủy Vận,” Ta thẳng thắn thừa nhận, “Ở phương diện này, bổn cung không bằng ngươi.”

Tống Thủy Vận nhướn mày, vui mừng khôn xiết.

“Ngươi sợ rồi? Ha ha ha...”

Ta cụp mắt, không nhìn ánh mắt của nàng ta.

“Ván này ngươi thắng rồi.”

“Nếu như bệ hạ p h ế hậu, bổn cung sẽ tự xin xuất cung, bầu bạn cùng thanh đăng cổ Phật. Đến lúc đó, hy vọng ngươi --”

Ta vất vả, gằn từng chữ.

“Hạ thủ lưu tình.”

Tống Thủy Vận cười đến mức trâm cài lắc lư.

Nàng ta đưa tay, không khách sáo mà rút một cây trâm phượng trên đầu ta.

Đây chính là sự sỉ n h ụ c to lớn.

Ta cúi đầu, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi có thể làm được nhiều việc cho Đại Ngụy.”

“Gần đây, bệ hạ đang lo lắng về đời sống của người dân.”

Ta từ từ nói: “Lũ cường hào địa phương tham nhũng, chiếm đoạt hàng nghìn mẫu ruộng tốt, còn tìm mọi cách trốn thuế, khiến bách tính phải sống lầm than.”

Tống Thủy Vận phấn khích ngắt lời ta: “Chuyện này không phải đơn giản sao? Chỉ cần đ á n h cường hào...” Nàng ta liếc nhìn ta, dừng lại đúng lúc, ngược lại cười nói.

“Nể tình ngươi đã nói những lời này, ta sẽ không lấy mạng ngươi.”

Nàng ta đắc chí, bỏ đi.

Tiếng leng keng từ trang sức của nàng ta vang vọng khắp Bảo Hoa Cung.

Ta đưa tay vuốt tóc, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Tống Thủy Vận đã rút trâm phượng.

Từ từ nhắm mắt lại.

Quả nhiên.

Tống Thủy Vận chọn thời điểm triều đình có mặt đầy đủ các đại thần để công khai hiến kế.

Nàng ta kiêu ngạo như một con công xòe đuôi: “Ta biết, bệ hạ lo lắng về đời sống của người dân thiên hạ.”

“Nếu muốn giải quyết vấn đề này, cũng rất đơn giản, chỉ cần--”

Nàng dõng dạc nói ra ba chữ.

“Chia ruộng đất.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đ/á lớn trong lòng đột nhiên rơi xuống đất.

Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đột ngột thay đổi.

Tống Thủy Vận không hề hay biết.

Nàng ta cười rất đắc ý.

“Chỉ cần chia lại đất của địa chủ, rồi phân cho nông dân, là có thể giải quyết được vấn đề này.”

Nàng ta tỉ mỉ nói xong, còn vội vàng bổ sung: “Đây cũng là lời của thần tiên nói.”

Nàng ta cũng không nhìn xem, tất cả các đại thần có mặt ở đây.

Nhà nào không có hàng trăm, hàng nghìn mẫu ruộng tốt?

Chẳng lẽ đều m/ua bằng bổng lộc sao?

Phương pháp này, chẳng khác gì c ư ớ p toàn bộ thịt từ tay triều thần, thế gia đại tộc.

Sau đó còn trở tay t á t họ một cái thật đ/au.

“Yêu nữ.”

Cố Linh gi ậ n dữ gầm lên, c/ắt ngang lời Tống Thủy Vận.

Nàng ta ngơ ngác.

Cố Linh từ trên ngai vàng đi xuống, vài bước đi đến trước mặt Tống Thủy Vận, t á t một cái thật mạnh lên mặt nàng ta.

Tống Thủy Vận ngã xuống đất, một tay che mặt, ánh mắt hoảng lo/ạn.

“Làm sao vậy? Có, có vấn đề gì sao?”

Tất nhiên là có vấn đề.

Cố Linh có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, bản thân đã không thể thiếu được sự ủng hộ của các gia tộc thế gia, sự giúp đỡ của triều thần.

Huynh đệ tỷ muội của hắn, những hoàng thân quốc thích kia.

Số lượng ruộng đất họ sở hữu trong tay cũng không thua kém gì triều thần.

Ngươi bảo hắn chia bánh ngọt trong tay mình cho người khác?

Không thể nào.

Tống Thủy Vận công khai đưa ra những điều này, kết cục của nàng ta chỉ có một.

Đó là chớc.

Đừng nói nàng ta là thần nữ dưới trướng Thái Thanh.

Cho dù nàng ta có là Thái Thanh chuyển k i ế p, nói những lời này, cũng phải chớc.

Nếu Cố Linh công khai đồng ý với nàng ta, chẳng khác nào mở ra con đường dẫn đến l o ạ n lạc.

Không cần nói đến ai khác, những thân vương hoàng tộc kia sẽ phản đối đầu tiên.

Nàng ta không biết.

Trong tình huống này, mọi cải cách đều không thể làm một lần là xong.

Cần phải từ từ tiến hành.

“Người đâu.”

Cố Linh chỉ vào Tống Thủy Vận, ánh mắt không còn chút tình cảm nào.

“Lôi yêu nữ này n h ố t vào thiên lao, sau thu xử t r ả m.”

“Cái gì?”

Cả người Tống Thủy Vận mềm nhũn, bám ch/ặt lấy vạt áo Cố Linh.

“Minh Hạc, chàng không thương ta nữa sao? Tại sao lại muốn xử t ử ta?”

“Chàng rõ ràng đã chống lại các đại thần vì ta, còn phong ta làm Hoàng quý phi, Minh Hạc!” Nàng ta gào khóc như đ i ê n lo/ạn.

Nàng ta thật sự nghĩ rằng Cố Linh yêu nàng ta đến tận xươ/ng tủy, xử lý những đại thần kia vì nàng ta ư?

Thật nực cười.

Cố Linh chỉ vì hoàng quyền của hắn.

Cố Linh chán g h é t đ/á văng nàng ta ra: “Biến đi, trẫm chưa bao giờ yêu ngươi.”

Tống Thủy Vận ngã trên mặt đất.

Vẻ mặt không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào!”

Nàng ta bị thị vệ kéo xuống dưới.

Ta đặt tay lên trán, trong lòng dậy lên một vài gợn sóng.

Một vở kịch lớn, cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Danh sách chương

5 chương
06/08/2024 19:47
0
06/08/2024 19:47
0
06/08/2024 19:46
0
06/08/2024 19:45
0
06/08/2024 19:45
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận