9.
Nhận thấy không thể c/ứu vãn, Tiết Lan đã chặn trước đầu xe của tôi khi tôi chuẩn bị đi dự sự kiện.
Nhìn bộ dạng vô cùng hốc hác của cô ta, tất nhiên chắc là lâu lắm rồi cô ta không được ngủ ngon.
Nhưng tôi không cảm thấy thương xót cho cô ta chút nào, nghĩ đến lúc trước khi cô ta nhắm vào tôi thì thật lòng tôi rất muốn t/át cho cô ta một cái.
Không, một cái không thể thoải mái được.
“C/ầu x/in tôi à?”
Tôi nhìn bộ dạng cảnh giác không dám thở mạnh của Tiết Lan, nhịn không được cười khẩy.
Không đợi cô ta trả lời thì tôi dứt khoát lùi lại đằng sau một bước giữa khoảng cách với cô ta: “Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu.”
“Ý Ý, thật sự tôi đã biết sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi mà.”
Tiết Lan quỳ trên mặt đất c/ầu x/in tôi nhưng tôi đã cười chế nhạo cô ta: “Sao lúc trước cô không nghĩ đến việc buông tha cho tôi? Nếu như tôi không có bối cảnh vững chắc thì sớm bị cô hại ch*t từ lâu rồi.”
Đối mặt với sự tra hỏi của tôi, Tiết Lan không nói nên lời, cô ta ngây người đứng đó nhìn tôi, tôi liếc nhìn cô ta một cái rồi nói một câu cuối cùng: “Tiết Lan, những gì bây giờ cô phải nhận là do cô tự làm tự chịu, nếu như cô sạch sẽ thì ai cũng không h/ủy ho/ại cô được.”
Tôi cũng không quan tâm đến việc cuối cùng Tiết Lan rời đi như thế nào, dù sao thì tôi cũng không quay đầu lại nhìn.
Sau này, khi tôi và Ngụy Sâm cùng nhau đi du lịch thì đã gặp được Tiết Lan.
Chỉ là tôi nghĩ cũng không nghĩ ra cô ta vẫn làm nghề cũ, làm tiểu tam của người ta.
Đương nhiên lần này cô ta có che đậy cũng không che đậy được nên bị vợ của người ta tìm đến tận cửa.
Lúc tôi nhìn thấy cô ta thì cô ta bị một người phụ nữ trung niên đ/á/nh giữa đường.
Từ lời mắ/ng ch/ửi của người phụ nữ đó thì tôi đoán có lẽ Tiết Lan cùng đường nên tìm đến một ông chủ trong ngành than và được ông ta bao nuôi.
“Tôi nói cho cô biết, lão nương đây là vợ của ông ấy, cùng lắm cô cũng chỉ là tiểu tam, không muốn ch*t thì mau cút khỏi đây đi.”
Vợ của những ông chủ trong ngành than đều không dễ chọc vào, mà Tiết Lan cũng là vì nghèo bệ/nh nên mới phải làm tiểu tam, nếu không thì làm sao cô ta có thể dan díu với loại người mà trước đây cô ta kh/inh thường nhất chứ?
“Thứ tiểu tam khốn khiếp, số tiền này tôi cho cô, cút được bao xa thì cút đi cho tôi.”
Đối phương ném tiền vào mặt Tiết Lan, tiền bay tung tóe rồi rơi xuống đất, trong lúc Tiết Lan nhặt lên thì vợ của ông chủ đó ung dung bỏ đi.
Tôi đứng nhìn Tiết Lan tủi nh/ục nhặt tiền dưới đất lên, đúng lúc này cô ta cũng nhìn thấy tôi.
Vừa nhìn thấy tôi thì Tiết lan lại lộ ra vẻ mặt hung á/c: “Tô Ý, đều là tại cô, là cô đã hại tôi.”
Đối mặt với bộ dạng đỏ mặt tía tai của Tiết Lan, tôi bình tĩnh nói: “Đến tận lúc này rồi mà cô vẫn còn cảm thấy người khác có lỗi với cô sao Tiết Lan?”
Tôi bất lực thở dài, cuối cùng chỉ để lại bốn chữ: “Gieo gió gặt bão.”
Bốn chữ đơn giản đó như kim châm đ/âm vào tim Tiết Lan, cô ta không thèm để ý đến thứ gì khác mà lao về phía trước muốn đ/á/nh tôi.
Nhưng trợ lý của Ngụy Sâm bất ngờ xuất hiện nên tôi mới không bị đ/á/nh.
Ngụy Sâm che chắn cho tôi phía sau, anh dùng đôi mắt khát m/áu nhìn Tiết Lan, sau đó anh nhìn trợ lý của mình: “Gọi cảnh sát.”
Dù tôi có khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng Tiết Lan bị cảnh sát bắt đi.
Đến khi tôi nghe được tin của cô ta lần nữa thì là nghe được từ quản lý của tôi nói.
Cô ấy nói Tiết Lan mắc bệ/nh hoa liễu (*), phát đi/ên rồi, bây giờ không biết cô ta đã đi đâu.
(*) Giang mai.
Bình luận
Bình luận Facebook