11
Một tháng sau sẽ là lễ kỷ niệm 100 năm của trường học.
Kiếp trước, Lâm Tửu chính là được Lục Tâm Đình và Giang Thiên sắp xếp, trong buổi biểu diễn chào mừng kỷ niệm của trường cô ta đã biểu diễn một bản đ/ộc tấu piano.
Nhờ đó, cô ta được giáo viên đặc cách tuyển chọn vào trường, giành được một suất đặc cách duy nhất.
Còn tôi thì sao?
Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện tập hơn mười năm, cũng đã chuẩn bị một bài múa cổ điển.
Kết quả là Giang Thiên tìm đến tôi.
Trong khuôn viên trường khi hoàng hôn buông xuống, anh ta ôm tôi, nói nhỏ:
"Em có thể không đi biểu diễn được không? Tâm Tâm, anh không muốn nhiều người nhìn thấy em đẹp như vậy, anh sẽ gh/en tị."
"Chỉ múa cho một mình anh xem thôi, được không?"
Khi đó tôi cũng thật ng/u ngốc.
Còn tự mãn nghĩ rằng anh ta quan tâm đến tôi.
Vì vậy, vào ngày biểu diễn tôi thực sự đã không đi.
Chỉ ở trong phòng múa không người, múa đi múa lại cho anh ta xem.
Khi bài múa kết thúc, từ hội trường lớn vang lên tiếng hò reo như sấm.
Giang Thiên nghe thấy, đột nhiên cười.
Anh ta trước mặt tôi luôn dịu dàng và trầm lặng, ngay cả nụ cười cũng nhẹ nhàng như qua một lớp sương m/ù.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta có cảm xúc rõ ràng như vậy.
Vì vậy tôi dừng múa, ngốc nghếch hỏi: "Anh rất vui sao?"
Anh ta ngừng lại một chút: "Vui."
Khi đó tôi còn tưởng anh ta vui vì tôi nhảy cho một mình anh ta xem.
Rất lâu sau tôi mới biết.
Anh ta vui là vì buổi biểu diễn của Lâm Tửu thành công rực rỡ.
Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh ta đã có một tương lai rực rỡ.
12
Tôi đã báo tiết mục múa mà tôi đã chuẩn bị từ lâu. Nhưng lần này không phải là múa đơn.
Tất cả những bạn nữ trong lớp có hứng thú với buổi biểu diễn đều bị tôi kéo qua, cùng nhau luyện một bài múa cổ điển tập thể.
Tôi tự bỏ tiền thuê giáo viên, m/ua trang phục biểu diễn đắt nhất, đặt hàng đạo cụ tốt nhất.
So ra thì bản đ/ộc tấu piano váy trắng của Lâm Tửu trông quá đơn giản.
Không biết cô ta đã khóc lóc trước mặt Lục Tâm Đình như thế nào.
Tối hôm đó, khi tôi tan học về nhà anh ta đã chặn tôi lại ở vườn.
"Lục Tâm Hỷ."
Anh trai tôi nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Buổi biểu diễn kỷ niệm trường, từ bỏ tiết mục của em đi."
Tôi cười nhẹ: "Lục Tâm Đình, anh lại đang sủa cái gì vậy?"
"Đừng nghĩ rằng anh đang thương lượng với em."
Ánh mắt Lục Tâm Đình thoáng qua một tia chế giễu lạnh lùng.
"Nếu em nhất quyết đi, hậu quả tự chịu."
Tôi dừng bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta.
"Anh à, ‘đóa sen trắng’ của anh đã học piano mười mấy năm, không có tự tin thắng được em khi cùng đứng trên sân khấu sao?"
"Thật là vô dụng."
Bình luận
Bình luận Facebook