35.
Tô Ngọc Nghiên khóc rất lâu, Phó Cảnh Nguyên mới cứng ngắc quay người lại.
"Ta đương nhiên biết ngươi chịu nhiều ủy khuất, chẳng phải ta đang cố gắng bù đắp cho ngươi sao?”
"Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, nhưng tại sao ngươi vẫn xuống tay với Lâu Tiêu, nàng ấy làm gì có lỗi với ngươi chứ?"
"Nàng ta đã chiếm vị trí của ta, đó là có lỗi với ta!" Tô Ngọc Nghiên hét lên.
Sau khi loại bỏ tấm màn che cuối cùng, nàng ta cũng không còn phải vất vả để duy tính cách bình đạm như cúc nữa.
"Huynh cho rằng ta nhìn không ra à, huynh đã động tâm với Lâu Tiêu rồi!”
"Nàng ta còn ở đây một ngày thì huynh sẽ không cưới ta, nhưng nếu huynh không cưới ta thì ai sẽ cưới ta đây? Ai sẽ cưới một nữ nhân đã phục vụ tổ tôn ba đời chứ? Huynh nói đi!"
Phó Cảnh Nguyên mấp máy môi nhưng lại không nói gì.
"Ngươi đừng như vậy, cẩn thận đừng để người khác nghe thấy."
"Ta không quan tâm có ai nghe được hay không."
Tô Ngọc Nghiên khóc rồi nhào về phía hắn.
"Cảnh Nguyên, huynh đừng đi tìm Hoàng Thượng.”
"Chúng ta hãy sống tốt với nhau đi, không thể quên đi mọi chuyện trong quá khứ sao?”
"Huynh không tính toán chuyện ta đã hạm hại Lâu Tiêu, ta cũng sẽ không tính toán chuyện huynh đẩy ra vào biển lửa, như vậy có được không?"
Vừa nói, nàng ta vừa ôm ch/ặt lấy eo của Phó Cảnh Nguyên.
Nhưng Phó Cảnh Nguyên lại trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng, hắn vẫn dùng sức cạy mở từng ngón tay của nàng ta ra.
"Không… không được.”
"Ngươi nói đúng, ta đã nghĩ thông suốt, ta đã động tâm với Lâu Tiêu từ lâu rồi, lần đầu tiên gặp nàng ấy ta thì ta đã nhất kiến chung tình với nàng ấy.”
"Nhưng sau khi ngươi trở lại, ta vì bù đắp cho ngươi nên đã làm quá nhiều chuyện tổn thương đến nàng ấy, ta luôn cảm thấy thời gian của ta cùng nàng ấy còn rất dài, kết quả ông trời đã trừng ph/ạt ta, ta không thể để bản thân mắc thêm sai lầm nào nữa..."
Tô Ngọc Nghiên còn muốn ôm hắn, nhưng Phó Cảnh Nguyên đã nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.
36.
Ngày hôm đó, ta chợt phát hiện gần như toàn bộ cơ thể mình có thể chìm trong ánh sáng trắng.
Nhưng vẫn thiếu một chút nữa.
Chỉ chênh lệch một chút cuối cùng.
Có lẽ nguyên nhân là h/ồn phách rời thân thể quá lâu nên cơ thể trên giường bắt đầu cứng đờ, chậm rãi chuyển sang màu trắng xanh.
Mấy ngày sau đã có mùi hôi thoang thoảng…
Ta biết rằng bây giờ có lẽ nàng ấy là đại tiểu thư thực sự của phủ Thượng thư.
Tiểu Lăng lại khóc một trận nữa.
Nàng ấy không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nàng ấy biết, cơ thể đang nằm ở trên giường kia hoàn toàn không phải của ta.
Mùi x/á/c ch*t càng ngày càng nồng nặc.
Cuối cùng Tiểu Lăng đã quyết định để cơ thể này được yên nghỉ.
Cho nên vào ngày Phó Cảnh Nguyên từ kinh thành trở về, hắn đã nhìn thấy Tiểu Lăng cùng mấy người khác đang cùng phong ấn qu/an t/ài.
Hắn đỏ mắt lao đến nhưng lại bị trượt chân, chật vật ngã xuống bên cạnh qu/an t/ài.
"Bản vương không ở đây, ai cho phép các ngươi tự tiện hạ táng cho Vương phi!" Hắn gầm lên.
Nhưng Tiểu Lăng chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Vương gia vẫn không hiểu sao, căn bản nàng ấy không phải tiểu thư, có lẽ tiểu thư chân chính đã rời khỏi nơi này vào cái ngày tham dự gia yến cùng ngài rồi."
Phó Cảnh Nguyên có cảm giác như bị thiên lôi đ/á/nh trúng.
Mấy ngày nay hắn không dám thừa nhận, nhưng bây giờ lại bị Tiểu Lăng khui ra từng chuyện một.
Ta đứng bên cạnh, nhìn đôi môi của hắn cử động, hốc mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng hắn sụp đổ ôm đầu, nghẹn ngào lên tiếng.
"Rốt cuộc ta đã làm chuyện gì thế này…"
Bình luận
Bình luận Facebook