Tìm kiếm gần đây
Tôi bị g i á m s á t rất nghiêm ngặt, gần như không có cơ hội lấy chiếc điện thoại kia ra liên lạc.
Không hiểu sao, Thẩm Trạch Kiêu đang ở nước ngoài, lại chỉ mất có năm ngày đã kết thúc chuyến công tác, vội vàng trở về.
Sau khi hắn trở về, việc giám sát tôi cũng nới lỏng hơn nhiều, cuối cùng tôi cũng có cơ hội cầm điện thoại lên lần nữa.
Tôi dùng sim điện thoại ẩn danh kia gửi tin nhắn.
[Anh bạn, anh chơi vậy là không đẹp rồi, cho dù ng o ạ i t ì n h thì l y hôn là được rồi? Sao lại g i a m lỏng vợ mình chứ.]
Thẩm Trạch Kiêu trả lời lại rất nhanh: [Cô ấy không ngoại tình, tôi tin cô ấy, A Cẩn không phải loại người làm ra chuyện như vậy.]
Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào tin nhắn này.
Hắn có ý gì?
Đúng thật là do tôi không dám thực sự đi tìm một người đàn ông để n g o ạ i t ì n h, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này. Nhưng sao mà Thẩm Trạch Kiêu lại hiểu rõ tôi là loại người gì cơ chứ?
Hắn rõ ràng đối với tôi cực kỳ l ạ n h nhạt cơ mà?
Tôi l i ề u mạng, mặc kệ những thứ khác, tiếp tục đ ổ thêm dầu vào l ử a:
[Giám đốc Thẩm, anh không thể hiểu vợ mình hơn tôi đâu.]
[Cô ấy có ba cái nốt ruồi, ở xươ/ng sườn, bên cạnh rốn, còn ở... mỗi lần tôi dùng ngón tay nối thành một đường, trượt theo các nốt ruồi đi xuống, cô ấy đều sẽ bị k *ch th*ch đến r u n r ẩ y không ngừng.]
[Nhưng anh là chồng của cô ấy, đã kết hôn ba năm rồi, chắc hẳn đã biết từ lâu rồi đúng không?]
Câu cuối cùng mang theo sự mỉa mai vô cùng, bởi vì ba năm nay, Thẩm Trạch Kiêu chưa từng chạm vào tôi.
"Ầm!" Vừa gửi xong, bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng đồ vật bị đ ậ p v ỡ rất lớn.
Âm thanh phát ra từ phòng làm việc của Thẩm Trạch Kiêu.
Tôi r u n rẩy, vội vàng giấu chiếc điện thoại dự phòng đi.
Tiếng đ ổ vỡ lại vang lên thêm vài lần nữa.
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Trạch Kiêu đi xuống cầu thang.
Hắn mệt mỏi dặn dò quản gia: “Tìm người dọn dẹp, máy tính cần thay mới.”
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần tôi.
Tôi r u n lên vì sợ hãi, mơ hồ cảm thấy người tiếp theo hắn muốn x é nát chính là tôi.
Tôi co rúm người trong chăn, giả vờ ngủ.
Ổ khóa cửa phòng tôi kể từ khi hắn trở về đã bị hỏng một cách rất kỳ lạ.
Thẩm Trạch Kiêu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, hình như do thấy trong phòng tối om, nên hắn không nói gì.
Trong không gian yên tĩnh đến ch*t người, tiếng thở h ổ n h ể n và nhịp tim hỗn lo/ạn chưa ổn định của hắn vang lên rõ ràng đến mức khiến tôi nghi ngờ, liệu Thẩm Trạch Kiêu có nghe thấy tiếng tim đ/ập lo/ạn nhịp của tôi hay không?
Hắn bước đến gần tôi hơn, gần hơn nữa.
Tôi nhắm ch/ặt mắt.
Thẩm Trạch Kiêu không đ/á/nh thức tôi, cũng không nổi trận lôi đình b *p c ổ tôi, rồi đòi một lời giải thích từ tôi.
Hắn đứng bên cạnh giường tôi.
Dù không mở mắt, tôi vẫn cảm nhận được một ánh nhìn s ắ c bén, n ó n g r ự c, ghim ch/ặt vào bụng dưới của tôi, dường như đang do dự có nên kiểm tra hay không.
Không được r u n, giữ nhịp thở đều, cứ diễn tiếp!
Tôi nằm im bất động.
Đột nhiên, tôi cảm thấy phần nệm bên cạnh bị lún xuống.
Thẩm Trạch Kiêu chậm rãi nằm xuống bên cạnh tôi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhưng n ó n g b ỏ n g đó của hắn vẫn dán ch/ặt vào tôi.
Tôi ng h i ế n răng, không vào hang c ọ p sao bắt được c ọ p con.
Tôi sẽ c h â m thêm l ử a cho hắn!
Tôi như chìm vào giấc mộng đẹp, mơ màng xoay người, vùi đầu vào lòng hắn.
Thẩm Trạch Kiêu khựng lại, ánh mắt b ừ n g b ừ n g ánh l ử a bỗng trở nên dịu dàng.
“Chồng yêu…” Tôi nói mê man.
Cả người Thẩm Trạch Kiêu c ứ n g lại trong vài giây.
Tôi ôm lấy hắn bằng cả hai tay, dùng giọng nói ngọt ngào nhất trong đời: “Chồng yêu, ôm em.”
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ t ứ c g i ậ n, thậm chí đ/á/nh thức tôi dậy.
Bởi vì, tôi chưa bao giờ gọi hắn là chồng ơi, hắn sẽ biết ngay tôi đang gọi một người khác.
Thế nhưng…
Hắn chỉ tr ừ n g mắt nhìn tôi, si ế t c h ặ t cánh tay tôi, t ứ c g i ậ n đến r u n người, nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng r*n khe khẽ của tôi, phải é/p chính mình nới lỏng tay.
Thẩm Trạch Kiêu ôm lấy gáy tôi, để tôi ôm hắn ch/ặt hơn.
Hắn hôn lên tóc tôi.
Rồi dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới, tuy vụng về nhưng lại dịu dàng như đang dỗ tôi ngủ.
Hắn khẽ nói: “Ừ, chồng yêu ôm em.”
Tôi chớt lặng.
Sự bình tĩnh kỳ lạ này của hắn, quả thật đ/i/ê/n r* vô cùng.
Thẩm Trạch Kiêu là người thông minh xuất chúng, hắn đáng lẽ phải nhận ra tôi ngoại tình ngay từ khi nhận được tin nhắn đầu tiên, để tránh bị lộ scandal, hắn nên nhanh chóng soạn thảo thỏa thuận ly hôn, é*p tôi ra đi tay trắng.
Thế nhưng, hắn lại phủ nhận hết lần này đến lần khác, phủ nhận một cách c*c đ/o/a/n, đ/i/ê/n c/u/ồ/n/g, cố chấp việc tôi ngủ với người khác.
Thậm chí, ngay bây giờ đây còn tự t h ô i miên chính mình, giành lấy lời nũng nịu vốn dành cho người khác.
Hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?
Thẩm Trạch Kiêu tưởng tôi ngừng nói mê là đã chìm vào giấc ngủ say hơn.
Hắn lặng lẽ vén chăn lên, đặt ngón tay lên xươ/ng sườn tôi, rồi nhẹ nhàng trượt xuống theo hướng của nốt ruồi.
Chỉ một cái chạm nhẹ, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo.
Cực nhanh, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, cơ thể tôi đã đ ộ t n g ộ t c o lại, r u n lên bần bật.
Tin nhắn rõ ràng là do tôi bịa ra, ngay cả bản thân tôi cũng không biết, nhưng khi bị người khác chạm vào nốt ruồi, cơ thể tôi thật sự như có dòng điện chạy qua, rất k*ch th*ch!
Tôi r u n rẩy, không thể g i ả v ờ thêm được nữa, lập tức muốn xoay người tránh đi.
Thẩm Trạch Kiêu liền dừng động tác vuốt ve lại, hắn dùng hai tay ôm ch/ặt lấy tôi, é/p tôi đối diện với hắn.
Mạnh mẽ, chắc chắn, như khóa đồng tâm, ch/ặt đến mức tôi có thể cảm nhận được nhịp tim từ lồng ng/ực của hắn.
H*n l/o/ạ/n, đ/i/ê/n c/u/ồ/n/g, m/ạ/n/h mẽ.
Hắn khẽ thì thầm: “Em là của anh, anh là của em.”
Hắn thật sự đi*n rồi.
Hoàn toàn từ bỏ mọi logic của lý trí và sự lạnh lùng, cùng với sự cân nhắc thiệt hơn, hoàn toàn trở thành một con thú h o a n g.
M a n r ợ, trực tiếp, c h i ế m h ữ u không chút nhân nhượng.
Cứ như thể tôi đã bị tha vào ổ của hắn, thì chỉ có thể thuộc về hắn.
Thẩm Trạch Kiêu đã vật hóa tôi, vật hóa chính mình, chúng tôi không phải là con người với lớp vỏ bọc mỏng manh và tâm h/ồn nh.ạy cả.m, mà là hai chiếc khóa sắt vô tri vô giác.
“Cạch” một tiếng, khóa ch/ặt vào nhau.
Ngay lập tức có thể cố chấp cho rằng, tôi là của hắn, hắn là của tôi.
Hắn thật sự đi*n rồi.
Trong bóng tối, tôi mở mắt ra, tôi đang nằm giữa lồng ng/ực và cánh tay nóng bỏng của hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Trạch Kiêu với vẻ mặt phức tạp.
Cho đến khi mí mắt nặng trĩu, tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi của ba năm trước g*o k h ó c c/ầu x/in Thẩm Trạch Kiêu buông tha cho tôi.
Hắn l ạ n h lùng nhìn tôi.
Cho đến khi tôi hét lên: “Tôi không n/ợ anh cái gì cả, anh không có lý do gì gi a m c ầ m tôi!”
Hắn mới lùi lại một bước, im lặng suốt một phút, rồi mới ngẩng đầu lên: “Em n/ợ tôi. Chị em bỏ t r ố n rồi h ủ y hôn, vì vậy cả đời này em phải đền bù cho anh, anh sẽ không buông tha cho em.”
Lúc đó, tôi gục xuống đất, sờ lên khuôn mặt giống hệt chị gái, cuối cùng cũng hiểu ra, hắn sống c h ế t không buông tha tôi, là vì coi tôi là thế thân của chị gái.
Cứ như vậy ba năm k h ổ sở và n h ụ c nhã trôi qua.
Khi tôi mở mắt ra, Thẩm Trạch Kiêu đã rời đi.
Phần nệm bên cạnh phẳng phiu sạch sẽ, như chưa từng có ai nằm đó.
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook