Một năm trôi qua.
Nhanh đến kỳ lạ.
Tôi vẫn vậy, vẫn gh/ét đông người, vẫn ngại bắt chuyện, vẫn sống khép kín. Nhưng ai nhìn kỹ sẽ thấy: trong ánh mắt tôi đã không còn phòng thủ. Và trong nếp sống hằng ngày, đã có thêm một người “không được công nhận là người”.
Tôi và Thẩm Ngôn sống như một đôi bạn cùng nhà, ít ra là trên giấy tờ âm phủ. Trên thực tế, là một người sẽ càm ràm nếu sáng không chịu ăn, một người sẽ đe dọa đ/á/nh giá 1 sao nếu bị càm ràm quá nhiều.
Có lần, tôi bị cảm, lại cố gắng dậy sớm rửa bát vì “không muốn làm phiền anh nữa”.
Kết quả?
“Tôi làm m/a bếp, không phải m/a giáo huấn. Nhưng nếu cậu lại dám đứng dậy khi chưa khỏi, tôi sẽ tự trừ điểm đạo đức bản thân xuống để có cớ ở lại lâu hơn và càm ràm thêm.”
“Anh đi/ên à?”
“Ừ. Điên vì cậu.”
Tháng cuối của năm hợp đồng.
Một đêm mùa xuân, khi hoa ngọc lan thơm nhẹ qua khung cửa, cậu ngồi viết luận văn tốt nghiệp.
Anh ngồi kế bên, sửa chính tả.
Im lặng. Gần gũi.
Không cần nói gì thêm.
Khi luận văn hoàn tất, tôi đóng laptop, vươn vai rồi quay sang Thẩm Ngôn: “Xong rồi. Tôi tốt nghiệp.”
Anh mỉm cười: “Giỏi.”
“Mừng tôi đi.”
“Muốn gì?”
“Một cái ôm.”
Lần đầu tiên, không do dự.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng, chắc chắn. Không phải như h/ồn m/a ôm người sống. Mà là như một con người, đang ôm điều mình trân trọng.
“Cậu sẽ sống tốt. Kể cả khi tôi không còn ở bên.”
“… Anh lại nói như sắp đi đâu vậy.”
Thẩm Ngôn im lặng. Một lúc sau, anh khẽ nói: “Đạo quán lại thông báo tôi đã tích đủ âm đức để được đầu th/ai vào một đời sống tốt, hoàn toàn tự do. Không cần hợp đồng nữa. Không còn ràng buộc. Có vẻ họ nôn nóng để tôi đi đầu th/ai lắm thì phải.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi… không biết nên đi hay ở.”
Tôi nắm tay anh.
“Tôi cũng không biết. Nhưng nếu có kiếp sau… tôi muốn gặp lại anh. Không phải qua livestream 9.9 tệ, không phải với phong ấn hay hợp đồng gì cả.”
“Mà là?”
“Là tôi và anh… hai người sống, cùng bắt đầu một chuyện tình không có hạn sử dụng.”
***
Nhiều năm sau, tôi đi làm rồi chuyển nhà, và dần học cách sống một mình… lần nữa.
Thẩm Ngôn rời đi không lời từ biệt. Chỉ để lại chiếc bùa treo cửa đã hết phong ấn, và một bình trà anh từng pha mỗi sáng.
Tôi biết anh không “biến mất”. Nhưng cũng không biết đang ở đâu.
Chỉ là… mỗi lần đêm đến, tôi vẫn vô thức đặt thêm một đôi đũa, rót thêm một chén trà. Rồi ngồi cười một mình như kẻ ngốc.
Bình luận
Bình luận Facebook