Luồng gió âm ngày càng mạnh, từng đợt khí lạnh buốt như những lưỡi d/ao vô hình c/ắt vào da thịt tôi. Bà nội dường như chưa dọa tôi đến ch*t thì chưa dừng lại, mà còn muốn dùng cơn gió này để siết ch/ặt lấy tôi, ngh/iền n/át tôi hoàn toàn.
Tôi cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp trong cơn gió đang bủa vây xung quanh mình. Chúng như một con quái vật khổng lồ có hàng nghìn cái đầu, gầm thét lao đến từ bốn phương tám hướng.
Nó x/é tôi, lôi kéo tôi, giằng tôi đến mức toàn thân đ/au đớn tột độ.
Cơn thịnh nộ của bà với mẹ tôi lúc này đã trút hết lên người tôi.
Sự h/ận th/ù đó hóa thành ng/uồn năng lượng vô hình đ/áng s/ợ, một thứ quái dị mà không ai có thể hiểu được.
Cơn đ/au mỗi lúc một dữ dội, từng cơn gió ngày càng lạnh thấu xươ/ng.
Nhưng lạ thay, tôi không còn thấy quá sợ hãi nữa. Trong lòng chỉ còn lại sự tiếc nuối và buồn bã.
Khi ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên trong bóng tối.
Tôi cố gắng mở mắt nhìn, và ngay lúc đó, tôi thấy một bóng dáng kỳ lạ xuất hiện trong sân.
Thứ đó trông như một khối mốc meo phủ đầy nấm, dáng vẻ kinh dị đến rợn người.
Điều đ/áng s/ợ hơn là nó hoàn toàn không hề bị sợi dây đỏ ngăn cản, mà lao thẳng vào người bà tôi, đối đầu trực tiếp với bà.
Ngay khoảnh khắc đó, áp lực đ/è lên tôi đột ngột biến mất.
Tôi biết...oán q/uỷ trong tử địa đã xuất hiện!
Vào thời khắc quyết định, nó đến để nhắc nhở bà nội rằng... bà đang gi*t nhầm người!
Trần Nhị đột nhiên thét lên, giọng mang theo sự k/inh h/oàng chưa từng có:
“Con q/uỷ mạnh hơn xuất hiện rồi! Dây đỏ, bùa... đều vô dụng! Cố gắng kéo dài thời gian thôi, mau chạy đến chỗ tôi ngay! Đợi đến canh tư, chúng sẽ tự biến mất! Nhưng các người phải dọn đi, nếu còn muốn sống thì không được trở lại nơi này!”
Nghe vậy, bố mẹ tôi hoảng lo/ạn đến cực độ, không chút do dự đứng dậy, lao thẳng về phía Trần Nhị.
Bình luận
Bình luận Facebook