Đằng sau lưng bố tôi bỗng nhiên nhô ra hai cái vòi, vươn tới tường cửa sổ, có giác mút bám vào tường, sao đó bố tôi liền bò từ cửa sổ ra.
Tôi nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh toát ra làm áo ướt đẫm. Khi tôi đang do dự xem có nên đứng dậy nhìn hay không thì bỗng nhiên lại có tiếng động ở cửa phòng truyền tới.
Mẹ tôi bò từ ngoài cửa vào, tứ chi đều đặt trên mặt đất, đằng sau lưng cũng có hai chiếc xúc tu vươn ra, trông giống như một con nhện hình người, bò lên trên trần nhà rồi treo mình ở vị trí trên đỉnh đầu tôi.
Tôi nhắm ch/ặt mắt mình lại.
Tôi cảm thấy có một giọt chất nhầy ấm nóng rơi lên trên gò má mình.
Suối tóc dài của mẹ bay lên trên mặt tôi, đong đưa qua lại trên đầu mũi tôi, tôi rất muốn hắt xì hơi nhưng đã cố gắng dùng sức để kìm nén lại, không dám động đậy gì.
Hình như rất lâu sau đó, làn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào, tôi mở mắt ra xem, mẹ tôi không biết đã biến mất từ lúc nào rồi. Những cuốn sách vốn được đặt trên bàn học cạnh cửa sổ rơi tán lo/ạn trên mặt đất, chắc là lúc bà bò ra ngoài đã đụng vào làm rơi chúng.
Tôi thở phào một hơi, đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài là toàn thân tôi lại không nhịn được r/un r/ẩy, trái tim dường như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, tựa như ngừng lại.
Mẹ tôi vẫn đang ở bên dưới cửa sổ.
Tứ chi bám ở trên tường, đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi.
Điều kỳ lạ so với bình thường là, đôi mắt mẹ tôi chỉ toàn là lòng đen, không có một chút lòng trắng nào.
Tôi bị dọa sợ hét thất thanh một tiếng, tiện tay cầm lấy một cuốn sách bên cạnh đ/ập lên mặt mẹ tôi, sau đó quay đầu đi, liều mạng chạy ra ngoài.
Đêm khuya, bên ngoài không ngờ lại có Diệt Q/uỷ Vệ đi tuần, chỉ cần tôi chạy được ra ngoài đó thì bọn họ chắc chắn có thể phát hiện ra.
Trong tiểu khu không có thang máy, tôi bèn xông ra ngoài cửa, rồi chạy xuống cầu thang, tốc độ nhanh như bay. Tôi nghe thấy tiếng mẹ đuổi theo phía sau lưng tôi, tứ chi của bà chạm vào lan can bằng sắt của cầu thang phát ra âm thanh “đùng, đùng”.
Tầng bốn, tổng cộng có ba cầu thang. Tôi chạy xuống hết tầng hai, rồi tầng một, và cuối cùng còn mấy bước nữa.
Tôi đã chạy đến mức chân hơi nhũn ra, phổi thì kìm nén đến mức sắp n/ổ tung rồi. Mấy bước cuối cùng, tôi đã vươn tay ra rồi, nhưng thật kỳ lạ là không hề nhìn thấy cánh cửa sắt quen thuộc ở tầng một.
Chắc có lẽ vì sốt ruột quá nên tôi đã nhớ nhầm rồi, bây giờ có lẽ là đang ở tầng hai. Tôi không dám nhụt chí, tiếp tục liều mạng chạy xuống dưới.
Vừa chạy xuống một tầng nữa, tôi chợt dừng chân. Bóng đèn màu vàng nhạt trên đỉnh đầu tôi nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Bên trái là bức tường bẩn thỉu, bên phải là thanh lan can cũ kỹ, cầu thang chật hẹp ở vị trí chính giữa, kéo dài ra vô tận.
Tại sao vẫn còn một tầng nữa?
Bình luận
Bình luận Facebook