Tít tít—
Theo sau một âm thanh điện tử, chiếc két sắt trước mặt đã bị tôi bẻ khóa mật mã.
Tôi hồ hởi mở két sắt ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Và ánh đèn pin trong tay tôi chiếu thẳng vào một cái đầu người đã bắt đầu th/ối r/ữa.
Cái đầu đó ch*t không nhắm mắt, đồng tử đã giãn ra tới rìa, như hai hố đen.
Khuôn mặt đã biến dạng khá nhiều, có lẽ đã ch*t nhiều ngày rồi.
Tôi sợ đến mức ngã phịch xuống đất, tay bịt ch/ặt miệng, cố hết sức không để mình hét lên.
Suy cho cùng, mục đích lẻn vào biệt thự này của tôi là để ăn tr/ộm.
Gặp phải chuyện này, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định tiếp tục tr/ộm cắp, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi q/uỷ quái này.
Khi tôi vội vã chạy xuống phòng khách dưới nhà, thì ngay lúc đó, tiếng mở cửa từ phía cửa chính vang lên.
Tôi vội tắt đèn pin nhét vào túi, cuống cuồ/ng chui xuống gầm ghế sofa trong phòng khách để trốn.
Vừa kịp lúc tôi trốn xong, đèn phòng khách bật sáng.
Tôi ôm ch/ặt lồng ng/ực đang đ/ập thình thịch, nhắm mắt, thở dài một hơi.
Tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, qua ánh mắt liếc nhìn, tôi có thể thấy giày của những người trở về: một đôi giày cao gót và hai đôi giày thể thao nam.
Trở về là hai người đàn ông và một phụ nữ.
Dù không biết họ có qu/an h/ệ gì với người ch*t trên tầng kia, nhưng tuyệt đối không thể để họ phát hiện ra tôi.
Kế hoạch ban đầu của tôi là đợi họ vào phòng hoặc lên lầu rồi sẽ lặng lẽ rời đi.
Nhưng không ngờ, khi ba người đó đi tới khu vực ghế sofa thì dừng lại.
Trái tim vừa thả lỏng của tôi chợt thắt lại, tôi sờ soạng trên người, nghĩ đến việc lấy dụng cụ từ túi để có chút an toàn.
Sờ như vậy tôi mới phát hiện, túi của tôi không ở trên người.
Lúc này tôi mới nhận ra, vừa nãy do đeo ba lô dụng cụ nên không chui nổi xuống gầm ghế, nên tôi đã vứt túi sang một bên rồi mới chui vào.
Chắc vì quá căng thẳng nên sau khi trốn vào lại quên mất chuyện này.
Nếu túi bị phát hiện, họ chắc chắn sẽ biết có người đã lẻn vào, như vậy tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Một thân nữ nhi như tôi, sao có thể đấu lại được ba người ngoài kia.
May mắn là chiếc túi đó ở ngay gần chỗ tôi trốn, chỉ cần thò ra nửa bàn tay là với tới.
Nhưng tôi ở dưới gầm sofa, không nhìn thấy tình hình bên ngoài nên không dám hành động hấp tấp.
"Đồ Phu, chỗ của anh thật tuyệt."
Lúc này, một người đàn ông lên tiếng.
Giọng người đàn ông đó như đã qua chỉnh sửa âm thanh gì đó, nghe thật kỳ dị.
Vừa nói, người phụ nữ đi giày cao gót đã ngồi xuống chiếc sofa mà tôi đang trốn, tôi thậm chí còn cảm nhận được sofa rung nhẹ.
Dù sự xuất hiện của họ khiến tình thế của tôi thêm tồi tệ, nhưng cũng có một tin tốt trong cái tin x/ấu.
Đó là, hai người còn lại ngồi vào sofa đối diện với người phụ nữ.
Trước đây khi ăn tr/ộm, có một lần tôi bị phát hiện.
Từ đó, tôi hình thành thói quen mới - mỗi khi đến một nơi mới hành động, đều sẽ làm quen sơ qua môi trường trong nhà.
Như vậy, dù có tình huống gì, tôi cũng dễ dàng chạy trốn hơn.
Vì thế, thông qua vị trí bàn chân, tôi x/á/c định được hướng ngồi của ba người họ, từ đó biết rằng lúc này họ không nhìn thấy túi dụng cụ của tôi.
Lúc này tôi mạnh dạn hơn, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế rồi đưa tay ra với lấy túi dụng cụ không xa trước mặt.
Bình luận
Bình luận Facebook